Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 30
2024-11-21 23:20:39
Cậu hít thật sâu, không biết từ khi nào đã cầm chắc chiếc cung tên trong tay.
Tiếng động từ từ tiến lên cầu thang, bước chân dường như có chút nhẹ nhàng, nhảy từng bước một.
Chẳng lẽ là con thỏ?
“Ngạo Thiên, là mày sao?” Lâm Không Lộc nói với âm lượng cực nhỏ, chỉ đủ cho người trong phạm vi hai mét mới nghe thấy.
Vật trên cầu thang dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nhảy lên.
Lâm Không Lộc tinh thần căng thẳng, từ từ thò đầu ra thăm dò, định dùng tầm nhìn ngoại vi* nhìn qua góc tường.
(*) tầm nhìn ngoại vi: hay còn gọi là tầm nhìn bên, là tầm nhìn có thể nhìn thấy bên ngoài những gì ở giữa tầm nhìn của con người.
Nhưng bỗng nhiên, có người từ phía sau bịt miệng cậu lại, găng tay da mang theo sự lạnh lẽo, sau đó một cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo của cậu.
Lâm Không Lộc đột nhiên trợn to mắt, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, đã nhanh chóng bị đối phương kéo đến bên cạnh cửa phòng.
Là ai?
Cậu lập tức quay đầu, dùng cung tên nhắm vào đối phương, nhưng lại đối diện với một đôi mắt đen sâu lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Đối phương chắc chắn là một chàng trai trẻ tuổi, mặc đồ đen, đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, khi cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt có phần lạnh lùng, nhưng dường như chỉ ảo giác của cậu.
“Ưm……anh” Cậu theo bản năng muốn mở miệng, nhưng miệng vẫn bị bịt lại, chỉ có thể cố gắng trợn to mắt, liều mạng ám chỉ đối phương buông tay.
Người đó lại dường như không hiểu ám hiệu của cậu, cúi đầu nhíu mày nói: “Đừng lên tiếng.”
Giọng nói rất êm tai, cũng có chút quen thuộc đầy khó hiểu.
Lâm Không Lộc cảm thấy kỳ quái, cơ thể cậu càng bị siết chặt hơn, qua balo, dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo cứng rắn từ cơ thể đối phương.
Cả người cậu như bị ôm chặt trong lòng đối phương, đúng lúc đang không được tự nhiên thì nghe thấy tiếng động trên cầu thang càng gần hơn.
Giữa cầu thang và bức tường hành lang có một khoảng cách, họ dựa sát vào cửa, mặc dù cửa đã khóa chặt nhưng giữa cửa và tường có một khoảng trống nhỏ hình chữ nhật.
Chỉ cần cố gắng thu nhỏ lại trong khoảng trống này, nín thở, là có thể không bị vật trên cầu thang chú ý đến.
Lâm Không Lộc ngay lập tức hiểu được dụng ý của người phía sau, không khỏi ngửa cổ trắng mịn, cơ thể cũng cố gắng dán chặt vào tường.
Tư thế này giống như cậu đang bị đối phương ôm chặt trong lòng, còn cố gắng ngửa đầu nhìn đối phương.
Hô hấp của người phía sau tựa như ngừng lại, cánh tay ôm eo cậu cũng siết chặt hơn.
Lâm Không Lộc đã hiểu, đối phương siết chặt cậu như vậy là sợ cậu bị bại lộ.
Vì thế cậu hợp tác, cố gắng ép sát vào tường hơn, làm sao cho đến ngay cả vạt áo cũng không lộ ra khỏi tường.
Người phía sau: “……”
Trong không gian nhỏ hẹp, Lâm Không Lộc và người phía sau phải đứng sát nhau. Cậu hơi ngẩng đầu lên, đối phương rũ mí mắt xuống, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tiếng động từ từ tiến lên cầu thang, bước chân dường như có chút nhẹ nhàng, nhảy từng bước một.
Chẳng lẽ là con thỏ?
“Ngạo Thiên, là mày sao?” Lâm Không Lộc nói với âm lượng cực nhỏ, chỉ đủ cho người trong phạm vi hai mét mới nghe thấy.
Vật trên cầu thang dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nhảy lên.
Lâm Không Lộc tinh thần căng thẳng, từ từ thò đầu ra thăm dò, định dùng tầm nhìn ngoại vi* nhìn qua góc tường.
(*) tầm nhìn ngoại vi: hay còn gọi là tầm nhìn bên, là tầm nhìn có thể nhìn thấy bên ngoài những gì ở giữa tầm nhìn của con người.
Nhưng bỗng nhiên, có người từ phía sau bịt miệng cậu lại, găng tay da mang theo sự lạnh lẽo, sau đó một cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo của cậu.
Lâm Không Lộc đột nhiên trợn to mắt, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, đã nhanh chóng bị đối phương kéo đến bên cạnh cửa phòng.
Là ai?
Cậu lập tức quay đầu, dùng cung tên nhắm vào đối phương, nhưng lại đối diện với một đôi mắt đen sâu lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Đối phương chắc chắn là một chàng trai trẻ tuổi, mặc đồ đen, đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, khi cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt có phần lạnh lùng, nhưng dường như chỉ ảo giác của cậu.
“Ưm……anh” Cậu theo bản năng muốn mở miệng, nhưng miệng vẫn bị bịt lại, chỉ có thể cố gắng trợn to mắt, liều mạng ám chỉ đối phương buông tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đó lại dường như không hiểu ám hiệu của cậu, cúi đầu nhíu mày nói: “Đừng lên tiếng.”
Giọng nói rất êm tai, cũng có chút quen thuộc đầy khó hiểu.
Lâm Không Lộc cảm thấy kỳ quái, cơ thể cậu càng bị siết chặt hơn, qua balo, dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo cứng rắn từ cơ thể đối phương.
Cả người cậu như bị ôm chặt trong lòng đối phương, đúng lúc đang không được tự nhiên thì nghe thấy tiếng động trên cầu thang càng gần hơn.
Giữa cầu thang và bức tường hành lang có một khoảng cách, họ dựa sát vào cửa, mặc dù cửa đã khóa chặt nhưng giữa cửa và tường có một khoảng trống nhỏ hình chữ nhật.
Chỉ cần cố gắng thu nhỏ lại trong khoảng trống này, nín thở, là có thể không bị vật trên cầu thang chú ý đến.
Lâm Không Lộc ngay lập tức hiểu được dụng ý của người phía sau, không khỏi ngửa cổ trắng mịn, cơ thể cũng cố gắng dán chặt vào tường.
Tư thế này giống như cậu đang bị đối phương ôm chặt trong lòng, còn cố gắng ngửa đầu nhìn đối phương.
Hô hấp của người phía sau tựa như ngừng lại, cánh tay ôm eo cậu cũng siết chặt hơn.
Lâm Không Lộc đã hiểu, đối phương siết chặt cậu như vậy là sợ cậu bị bại lộ.
Vì thế cậu hợp tác, cố gắng ép sát vào tường hơn, làm sao cho đến ngay cả vạt áo cũng không lộ ra khỏi tường.
Người phía sau: “……”
Trong không gian nhỏ hẹp, Lâm Không Lộc và người phía sau phải đứng sát nhau. Cậu hơi ngẩng đầu lên, đối phương rũ mí mắt xuống, ánh mắt hai người chạm nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro