Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 31
2024-11-21 23:20:39
Đôi mắt đen như vực sông, tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó dường như có ánh sáng vụt qua.
Lâm Không Lộc cảm thấy đôi mắt này hơi quen thuộc, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác. Mắt người tất nhiên đều giống nhau, nhưng đôi mắt trước mặt cậu có vẻ đẹp đặc biệt.
Cậu tự hỏi liệu có phải mình có khả năng kiểm soát ngoại hình hay không, nếu không sao chỉ nhìn một đôi mắt lại nghĩ nhiều như vậy?
Nhưng dù thế nào đi nữa, cứ nhìn chằm chằm vào người khác sẽ hơi bất lịch sự và xấu hổ.
Cậu nghĩ đối phương cũng như vậy nên đã chủ động rời mắt đi.
Nghĩ rằng sau khi cậu không nhìn đối phương, đối phương cũng không nhìn cậu nữa.
Nhưng cậu đã nhầm, người phía sau có vẻ không cảm thấy xấu hổ mà vẫn cứ nhìn cậu.
Lâm Không Lộc hơi mất tự nhiên, cố gắng quay mặt sang một bên.
Đôi mắt của người phía sau cụp xuống chớp chớp, Lâm Không Lộc vẫn không để ý tới.
Trên cầu thang, tiếng đập nhẹ “lạch cạch, lạch cạch” càng lúc càng gần, âm thanh đột nhiên dừng lại ở khoảng cách gần họ nhất, như thể đang quan sát gì đó.
Cả hai đều nín thở, tinh thần bỗng căng thẳng.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, tựa như cát mịn chậm rãi trôi qua, nhưng có lẽ chỉ là vài giây, âm thanh vẫn tiếp tục.
Lạch cạch, lạch cạch……
Dần dần biến mất ở lối rẽ cầu thang.
Lâm Không Lộc thở phào nhẹ nhõm, sau khi âm thanh biến mất hoàn toàn, người kia vội buông bàn tay đang che miệng cậu xuống.
Người phía sau dường như không ngờ được mình sẽ làm như vậy, nói chính xác là hắn không ý thức được rằng mình đã buông tay ra, theo bản năng liếc cậu một cái rồi lại nhìn vào tay mình..
Một lúc sau, hắn buông Lâm Không Lộc ra, cúi đầu chỉnh lại vạt áo.
Lâm Không Lộc ôm cung xoay người lại, thấp giọng nói cảm ơn hắn, sau đó nói: “Tôi tên Lâm Không Lộc, còn anh?”
Đối phương đang chỉnh lại vạt áo bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt từ ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển thành một kiểu khó hiểu.
Giống như là chế nhạo.
Sau đó hắn cầm một con dao kim loại dài và mỏng trong tay, thân hình thon dài lạnh lùng vòng qua Lâm Không Lộc, hoàn toàn không để ý tới cậu.
Lâm Không Lộc kinh ngạc, cảm thấy người này hơi kì quái, có vẻ như không dễ giao tiếp.
Nhưng gặp được người sống rất khó, nếu muốn tìm hiểu một số thông tin, tốt nhất nên đi cùng người đó. Suy cho cùng, đối phương tuy kì quái nhưng không phải là người xấu, mới gặp mặt đã cứu cậu.
Vì thế cậu xách túi, vội chạy đuổi theo, cố gắng hạ giọng nói: “Anh bạn, đợi tôi với, anh đị cùng thiếu tá Trần và Giang Từ sao? Nhân tiện, anh có biết Giang Từ ở đâu không? Tôi đang tìm anh ấy…”
Người phía trước đột nhiên dừng lại, Lâm Không Lộc không dừng lại kịp suýt nữa đụng vào lưng hắn.
Cậu vội ổn định lại thân thể, hít thở một hơi nhẹ, bối rối ngẩng đầu lên.
Người trước mặt cũng quay người lại, nét mặt tuấn tú không chút cảm xúc nào, sau đó hắn bỗng tháo khẩu trang xuống, lạnh lùng nói “Tôi là Giang Từ, cậu tìm tôi làm gì?”
Lâm Không Lộc cảm thấy đôi mắt này hơi quen thuộc, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác. Mắt người tất nhiên đều giống nhau, nhưng đôi mắt trước mặt cậu có vẻ đẹp đặc biệt.
Cậu tự hỏi liệu có phải mình có khả năng kiểm soát ngoại hình hay không, nếu không sao chỉ nhìn một đôi mắt lại nghĩ nhiều như vậy?
Nhưng dù thế nào đi nữa, cứ nhìn chằm chằm vào người khác sẽ hơi bất lịch sự và xấu hổ.
Cậu nghĩ đối phương cũng như vậy nên đã chủ động rời mắt đi.
Nghĩ rằng sau khi cậu không nhìn đối phương, đối phương cũng không nhìn cậu nữa.
Nhưng cậu đã nhầm, người phía sau có vẻ không cảm thấy xấu hổ mà vẫn cứ nhìn cậu.
Lâm Không Lộc hơi mất tự nhiên, cố gắng quay mặt sang một bên.
Đôi mắt của người phía sau cụp xuống chớp chớp, Lâm Không Lộc vẫn không để ý tới.
Trên cầu thang, tiếng đập nhẹ “lạch cạch, lạch cạch” càng lúc càng gần, âm thanh đột nhiên dừng lại ở khoảng cách gần họ nhất, như thể đang quan sát gì đó.
Cả hai đều nín thở, tinh thần bỗng căng thẳng.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, tựa như cát mịn chậm rãi trôi qua, nhưng có lẽ chỉ là vài giây, âm thanh vẫn tiếp tục.
Lạch cạch, lạch cạch……
Dần dần biến mất ở lối rẽ cầu thang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Không Lộc thở phào nhẹ nhõm, sau khi âm thanh biến mất hoàn toàn, người kia vội buông bàn tay đang che miệng cậu xuống.
Người phía sau dường như không ngờ được mình sẽ làm như vậy, nói chính xác là hắn không ý thức được rằng mình đã buông tay ra, theo bản năng liếc cậu một cái rồi lại nhìn vào tay mình..
Một lúc sau, hắn buông Lâm Không Lộc ra, cúi đầu chỉnh lại vạt áo.
Lâm Không Lộc ôm cung xoay người lại, thấp giọng nói cảm ơn hắn, sau đó nói: “Tôi tên Lâm Không Lộc, còn anh?”
Đối phương đang chỉnh lại vạt áo bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt từ ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển thành một kiểu khó hiểu.
Giống như là chế nhạo.
Sau đó hắn cầm một con dao kim loại dài và mỏng trong tay, thân hình thon dài lạnh lùng vòng qua Lâm Không Lộc, hoàn toàn không để ý tới cậu.
Lâm Không Lộc kinh ngạc, cảm thấy người này hơi kì quái, có vẻ như không dễ giao tiếp.
Nhưng gặp được người sống rất khó, nếu muốn tìm hiểu một số thông tin, tốt nhất nên đi cùng người đó. Suy cho cùng, đối phương tuy kì quái nhưng không phải là người xấu, mới gặp mặt đã cứu cậu.
Vì thế cậu xách túi, vội chạy đuổi theo, cố gắng hạ giọng nói: “Anh bạn, đợi tôi với, anh đị cùng thiếu tá Trần và Giang Từ sao? Nhân tiện, anh có biết Giang Từ ở đâu không? Tôi đang tìm anh ấy…”
Người phía trước đột nhiên dừng lại, Lâm Không Lộc không dừng lại kịp suýt nữa đụng vào lưng hắn.
Cậu vội ổn định lại thân thể, hít thở một hơi nhẹ, bối rối ngẩng đầu lên.
Người trước mặt cũng quay người lại, nét mặt tuấn tú không chút cảm xúc nào, sau đó hắn bỗng tháo khẩu trang xuống, lạnh lùng nói “Tôi là Giang Từ, cậu tìm tôi làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro