Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 36
2024-11-21 23:20:39
Lâm Không Lộc: “……” Hóa ra còn có thể dùng thuốc thử.
Cậu yên lặng quay đầu nhìn về phía Giang Từ.
Giang Từ quay mặt đi, một lát sau lại nói với vẻ mặt vô cảm: “Tôi dùng hết rồi rồi.”
Lâm Không Lộc không biết thuốc thử đã dùng hết hay chưa.
Suy cho cùng cậu cũng không thể bám lấy người Giang Từ, sờ túi quần hắn để kiểm tra được nên chỉ có thể tạm thời tin tưởng.
Ở bên cạnh, kết quả kiểm tra của Triệu Tinh Mặc rất nhanh đã có, Triệu Tinh Mặc không bị ký sinh.
Lâm Không Lộc và hắn đều thở phào nhẹ nhõm, Lâm Không Lộc là thế thân của Triệu Châu Chi. Tuy rằng mới nhận thức được chưa lâu nhưng chú Triệu thực sự rất chiếu cố cậu.
Mà cậu cũng không biết nhiều người ở thế giới này, chỉ biết có chú Triệu với mấy người Phan Trác Dật.
Giang Từ nhìn kết quả kiểm tra, lông mày hắn dãn ra, giơ tay ngưng tụ một thanh đao kim loại, lần này đưa cho Triệu Tinh Mặc, hỏi “Vẫn còn sức à?”
Triệu Tinh Mặc vội vàng cầm lấy đao, ngữ khí kiên định, vẻ mặt tôn kính, “Còn, tôi cảm thấy tốt hơn rồi, sức khỏe cũng đang dần hồi phục."
Giang Từ gật đầu, nhẹ giọng nói, "Tôi đi thanh lý những sào huyệt khác, cậu bảo vệ Tiểu..."
Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp, "Bảo vệ Lâm Không Lộc một lúc."
Nói xong hắn cũng không thèm nhìn Lâm Không Lộc, quay người đi về phía cửa phòng.
“Được rồi Giang đội, cậu yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt Tiểu Lâm Lộc à không, Lâm Tiểu Lộc…không phải, phải là cậu em Lâm Không Lộc." Triệu Tinh Mặc ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, cầm chặt đao cam đoan.
Nói xong cậu ta quay sang nhìn Lâm Không Lộc, cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu ta đột nhiên nhớ ra, cái người tên Lâm Không Lộc này tuy gầy gò và xinh đẹp, nhưng lại mạnh hơn cậu ta, có thể không cần cậu ta bảo vệ. Giang đội, có phải cậu có hiểu lầm gì ở đây rồi không?
Chẳng qua Giang đội nói gì cũng có lý do, cậu ta chỉ cần làm tốt là được. Nghĩ đến đây, Triệu Tinh Mặc nắm chặt đao trong tay.
Bên cạnh, Lâm Không Lộc lại rơi vào trạng thái mờ mịt lần nữa.
Sao lại không cứu người, không phải đã tranh thủ thời gian chạy thoát rồi sao, hơn nữa đâu cần thô thiển đá vào cửa như vậy.
“Anh ta không sợ bị nhện biến dị bắt đi sao", cuối cùng Lâm Không Mộc nhịn không được hỏi Triệu Tinh Mặc bên cạnh.
Triệu Tinh Mặc "A" một tiếng, cũng không hiểu, ngập ngừng nói, "Có lẽ cậu ta thực sự không sợ đó."
Lúc đang nói chuyện, Giang Từ đã thanh lý xong một sào huyệt khác, bước ra khỏi phòng, đá cánh cửa bên cạnh.
Hắn đã đánh nhau với con nhện biến dị nên hắn thực sự không sợ.
Lần trước hắn bị Hủ Đằng bao vây mới để con nhện biến dị này chạy thoát, không ngờ sau đó đối phương lại bắt được người.
Lần này đã tìm thấy sào huyệt, lập tức giải quyết triệt để, tránh sau này có người bị hại.
Giang Từ thở hắt một tiếng, ánh mắt tối sầm, bàn tay cầm đao nắm chặt.
Đẩy cửa lần nữa, con nhện biến dị toàn thân đen thui, cao bằng nửa người đang cố thủ trong phòng.
Cậu yên lặng quay đầu nhìn về phía Giang Từ.
Giang Từ quay mặt đi, một lát sau lại nói với vẻ mặt vô cảm: “Tôi dùng hết rồi rồi.”
Lâm Không Lộc không biết thuốc thử đã dùng hết hay chưa.
Suy cho cùng cậu cũng không thể bám lấy người Giang Từ, sờ túi quần hắn để kiểm tra được nên chỉ có thể tạm thời tin tưởng.
Ở bên cạnh, kết quả kiểm tra của Triệu Tinh Mặc rất nhanh đã có, Triệu Tinh Mặc không bị ký sinh.
Lâm Không Lộc và hắn đều thở phào nhẹ nhõm, Lâm Không Lộc là thế thân của Triệu Châu Chi. Tuy rằng mới nhận thức được chưa lâu nhưng chú Triệu thực sự rất chiếu cố cậu.
Mà cậu cũng không biết nhiều người ở thế giới này, chỉ biết có chú Triệu với mấy người Phan Trác Dật.
Giang Từ nhìn kết quả kiểm tra, lông mày hắn dãn ra, giơ tay ngưng tụ một thanh đao kim loại, lần này đưa cho Triệu Tinh Mặc, hỏi “Vẫn còn sức à?”
Triệu Tinh Mặc vội vàng cầm lấy đao, ngữ khí kiên định, vẻ mặt tôn kính, “Còn, tôi cảm thấy tốt hơn rồi, sức khỏe cũng đang dần hồi phục."
Giang Từ gật đầu, nhẹ giọng nói, "Tôi đi thanh lý những sào huyệt khác, cậu bảo vệ Tiểu..."
Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp, "Bảo vệ Lâm Không Lộc một lúc."
Nói xong hắn cũng không thèm nhìn Lâm Không Lộc, quay người đi về phía cửa phòng.
“Được rồi Giang đội, cậu yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt Tiểu Lâm Lộc à không, Lâm Tiểu Lộc…không phải, phải là cậu em Lâm Không Lộc." Triệu Tinh Mặc ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, cầm chặt đao cam đoan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong cậu ta quay sang nhìn Lâm Không Lộc, cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu ta đột nhiên nhớ ra, cái người tên Lâm Không Lộc này tuy gầy gò và xinh đẹp, nhưng lại mạnh hơn cậu ta, có thể không cần cậu ta bảo vệ. Giang đội, có phải cậu có hiểu lầm gì ở đây rồi không?
Chẳng qua Giang đội nói gì cũng có lý do, cậu ta chỉ cần làm tốt là được. Nghĩ đến đây, Triệu Tinh Mặc nắm chặt đao trong tay.
Bên cạnh, Lâm Không Lộc lại rơi vào trạng thái mờ mịt lần nữa.
Sao lại không cứu người, không phải đã tranh thủ thời gian chạy thoát rồi sao, hơn nữa đâu cần thô thiển đá vào cửa như vậy.
“Anh ta không sợ bị nhện biến dị bắt đi sao", cuối cùng Lâm Không Mộc nhịn không được hỏi Triệu Tinh Mặc bên cạnh.
Triệu Tinh Mặc "A" một tiếng, cũng không hiểu, ngập ngừng nói, "Có lẽ cậu ta thực sự không sợ đó."
Lúc đang nói chuyện, Giang Từ đã thanh lý xong một sào huyệt khác, bước ra khỏi phòng, đá cánh cửa bên cạnh.
Hắn đã đánh nhau với con nhện biến dị nên hắn thực sự không sợ.
Lần trước hắn bị Hủ Đằng bao vây mới để con nhện biến dị này chạy thoát, không ngờ sau đó đối phương lại bắt được người.
Lần này đã tìm thấy sào huyệt, lập tức giải quyết triệt để, tránh sau này có người bị hại.
Giang Từ thở hắt một tiếng, ánh mắt tối sầm, bàn tay cầm đao nắm chặt.
Đẩy cửa lần nữa, con nhện biến dị toàn thân đen thui, cao bằng nửa người đang cố thủ trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro