Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 37
2024-11-21 23:20:39
Con nhện lập tức phun tơ về phía hắn cũng nhân cơ hội đó lao ra cửa. Nó rất ấn tượng với con người trước mặt, đặc biệt là đao kim loại trong tay đối phương.
Nhìn thấy lưỡi đao, nó cảm thấy cái chân bị cắt lần trước của mình đau nhức.
Nó định tránh mũi nhọn một thời gian, một con nhện tốt không đấu với con người.
Nhưng vừa chạy đến hành lang, nó thấy sào huyệt của mình đã bị phá hủy, con cháu của nó chết khắp nơi, toàn bộ kén chứa "thức ăn dự trữ" cũng biến mất.
Nó bi phẫn gào thét, lớp giáp bên ngoài cơ thể bỗng dưng phát sáng, vuốt của nó trở thành lưỡi đao, phối hợp cùng với tơ nhện thô bạo đánh Giang Từ.
Lập tức phần lớn các lưỡi đao kim loại bao quanh Giang Từ với tốc độ nhanh chóng, công thủ* chặt chẽ, cắt bỏ hết các sợi tơ nhện. Cùng lúc đó, hắn biến thành một luồng sáng, tránh lưỡi dao của con nhện, tay phải xoay đao rồi chém vào đầu của con nhện.
(*công thủ : tấn công và phòng thủ)
Thậm chí còn không cắt nó.
Ánh mắt lạnh lùng, lập tức đổi hướng chém tới vị trí khác.
Lần này có thể nhìn thấy miệng vết thương.
Con nhện đau đớn hét lên, nó cố gắng vặn để ném hắn đi, dùng tơ nhện và tứ chi, nhấc mũi kiếm tấn công từ sau lưng.
Cách đó không xa, Triệu Tinh Mặc khi nhìn thấy con nhện này như có bóng ma tâm lý, chân bất giác nhũn ra.
“Nó, nó lại mạnh hơn rồi.” Giọng cậu ta run rẩy nhưng nghĩ đến việc Giang Từ nhờ cậu ta bảo Lâm Không Lộc, cậu ta cố gắng hết sức ngăn cản Lâm Không Lộc, cậu ta run rẩy bảo đảm, “Cậu, cậu em Tiểu Lộc, cậu đừng sợ, nhất định Giang đội có đối phó được con nhện này, tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.”
Lâm Không Lộc cau mày, lớp giáp bên ngoài cơ thể con nhện đã trở nên cứng cáp hơn, điểm yếu trước đó là phần đầu nhưng bây giờ đến đầu cũng không cắt được.
Giang Từ vẫn còn đang tìm điểm yếu khác còn con nhện vẫn đang tấn công hắn, một mặt là đánh lạc hướng, mặt khác, nếu hắn bị thương, dù chỉ bị tơ nhện cào xước da, hắn cũng có thể bị ký sinh.
Lâm Không Lộc cảm thấy không kéo dài được lâu nữa, tốt hơn hết là có người hỗ trợ hắn cùng tấn công để thu hút sự chú ý của con nhện.
Cậu không do dự rút cung ra, nhắm vào một mắt của con nhện.
Mũi tên trên cung không được đổi, là do cậu tự mang đến, cậu bắn ra một mũi tên nhưng lại bị lông tơ cứng như lược thép xung quanh mắt con nhện chặn lại.
Lâm Không Lộc cau mày, tiếp tục lấy ra một mũi tên khác. Lần này là mũi tên mà Giang Từ đưa cho cậu.
Cậu nín thở, tập trung sự chú ý.
Chẳng bao lâu, mọi thứ trước mặt cậu như một thước phim quay chậm, nhưng điều khác biệt lần này là cậu nhìn thấy một lớp ánh sáng vàng bao xung quanh mũi tên kim loại mà Giang Từ đưa cho cậu.
Cậu ngạc nhiên quay qua nhìn Giang Từ rồi lại nhìn Triệu Tinh Mặc, quả nhiên, đao trên tay bọn họ cũng được bao quanh bởi một lớp ánh sáng như vậy.
Nhìn thấy lưỡi đao, nó cảm thấy cái chân bị cắt lần trước của mình đau nhức.
Nó định tránh mũi nhọn một thời gian, một con nhện tốt không đấu với con người.
Nhưng vừa chạy đến hành lang, nó thấy sào huyệt của mình đã bị phá hủy, con cháu của nó chết khắp nơi, toàn bộ kén chứa "thức ăn dự trữ" cũng biến mất.
Nó bi phẫn gào thét, lớp giáp bên ngoài cơ thể bỗng dưng phát sáng, vuốt của nó trở thành lưỡi đao, phối hợp cùng với tơ nhện thô bạo đánh Giang Từ.
Lập tức phần lớn các lưỡi đao kim loại bao quanh Giang Từ với tốc độ nhanh chóng, công thủ* chặt chẽ, cắt bỏ hết các sợi tơ nhện. Cùng lúc đó, hắn biến thành một luồng sáng, tránh lưỡi dao của con nhện, tay phải xoay đao rồi chém vào đầu của con nhện.
(*công thủ : tấn công và phòng thủ)
Thậm chí còn không cắt nó.
Ánh mắt lạnh lùng, lập tức đổi hướng chém tới vị trí khác.
Lần này có thể nhìn thấy miệng vết thương.
Con nhện đau đớn hét lên, nó cố gắng vặn để ném hắn đi, dùng tơ nhện và tứ chi, nhấc mũi kiếm tấn công từ sau lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách đó không xa, Triệu Tinh Mặc khi nhìn thấy con nhện này như có bóng ma tâm lý, chân bất giác nhũn ra.
“Nó, nó lại mạnh hơn rồi.” Giọng cậu ta run rẩy nhưng nghĩ đến việc Giang Từ nhờ cậu ta bảo Lâm Không Lộc, cậu ta cố gắng hết sức ngăn cản Lâm Không Lộc, cậu ta run rẩy bảo đảm, “Cậu, cậu em Tiểu Lộc, cậu đừng sợ, nhất định Giang đội có đối phó được con nhện này, tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.”
Lâm Không Lộc cau mày, lớp giáp bên ngoài cơ thể con nhện đã trở nên cứng cáp hơn, điểm yếu trước đó là phần đầu nhưng bây giờ đến đầu cũng không cắt được.
Giang Từ vẫn còn đang tìm điểm yếu khác còn con nhện vẫn đang tấn công hắn, một mặt là đánh lạc hướng, mặt khác, nếu hắn bị thương, dù chỉ bị tơ nhện cào xước da, hắn cũng có thể bị ký sinh.
Lâm Không Lộc cảm thấy không kéo dài được lâu nữa, tốt hơn hết là có người hỗ trợ hắn cùng tấn công để thu hút sự chú ý của con nhện.
Cậu không do dự rút cung ra, nhắm vào một mắt của con nhện.
Mũi tên trên cung không được đổi, là do cậu tự mang đến, cậu bắn ra một mũi tên nhưng lại bị lông tơ cứng như lược thép xung quanh mắt con nhện chặn lại.
Lâm Không Lộc cau mày, tiếp tục lấy ra một mũi tên khác. Lần này là mũi tên mà Giang Từ đưa cho cậu.
Cậu nín thở, tập trung sự chú ý.
Chẳng bao lâu, mọi thứ trước mặt cậu như một thước phim quay chậm, nhưng điều khác biệt lần này là cậu nhìn thấy một lớp ánh sáng vàng bao xung quanh mũi tên kim loại mà Giang Từ đưa cho cậu.
Cậu ngạc nhiên quay qua nhìn Giang Từ rồi lại nhìn Triệu Tinh Mặc, quả nhiên, đao trên tay bọn họ cũng được bao quanh bởi một lớp ánh sáng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro