Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 1
Cảnh Tố Như Cố
2024-09-08 03:10:13
Đầu mùa hè, tại thủ phủ Lâm gia nổi tiếng ở thành phố Tân Môn, một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi mặc áo Bố Lạp Cát, chân đi giày da nhỏ, lạnh lùng đứng nhìn một cô bé khác đang giãy dụa trong hồ nước.
Mắt thấy người trong hồ sắp chìm nghỉm trong nước, cô ta mới giả bộ kinh hoảng hô hai câu:
Người đâu, Lâm Tố Ngọc rơi xuống nước rồi! Mau tới cứu mạng!
Xùm xùm hai tiếng, hai thanh niên nhảy vào trong hồ cứu người, rất nhanh đã vớt tiểu cô nương sắp chìm trong hồ lên.
“Được rồi, cứu lên được là tốt rồi, mẹ Lâm ở lại cùng Tố Ngọc, mẹ chăm sóc cô ấy cho tốt đi!”
“Vâng.”
Lâm mụ trước kia là hạ nhân của Lâm phủ, sau khi Hoa quốc thành lập, Lâm phủ giải tán đại đa số hạ nhân, chỉ để lại quản gia và Lâm mụ vốn không có chỗ để đi, cũng đổi thân phận thành tài xế thuê và bảo mẫu thuê.
“Ôi, đúng là nghiệp chướng. Tố Ngọc, con phải mau khỏe lại, hai ngày nữa lão gia sẽ giải tán chúng ta, đến lúc đó ta muốn chăm sóc con cũng không có cách nào.”
Mẹ Lâm ôm Tố Ngọc trở về phòng, sau khi thay quần áo cho cô bé, bà lại bảo Thành quản gia mời bác sĩ tới bắt mạch kê đơn, bận rộn một hồi, rốt cục cũng rảnh rỗi lau người cho cô bé.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, mẹ Lâm không khỏi lo lắng cho mình, lại càng lo lắng cho Lâm Tố Ngọc. Sau khi lải nhải một hồi, mẹ Lâm lại vội vàng ra ngoài làm việc.
“Tỷ tỷ, thân thể nhường cho tỷ, tôi phải đi rồi, tiên nhân nói cho tôi biết, kiếp sau của tôi sẽ viên mãn như ý, cho nên tôi không muốn sống ở chỗ này nữa.”
Một bóng dáng mơ hồ ở trong mộng nói lời cáo biệt, cũng mặc kệ Lâm Tố Tố có muốn sống ở chỗ này hay không.
Thật lâu sau... Lâm Tố Tố từ trên chiếc giường chắp vá bằng hai tấm ván gỗ mỏng manh mở mắt ra.
“Đùa gì chứ? Mình đã sống thọ và chết thanh thản tại nhà rồi, sao lại tỉnh lại ở đây?”
“Không xong rồi, đây không phải là thời đại tốt lành gì.”
Lâm Tố Tố cũng không phải là người cổ hủ gì, mấy chục năm đọc tiểu thuyết, cô lọc lại một chút thông tin trong đầu vừa tiếp thu được, liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ là đầu hạ năm 1960, bởi vì hai năm nay nước ta đã trải qua thiên tai dẫn đến nạn đói toàn quốc, các phu nhân trong Lâm phủ rốt cục chịu không nổi những ngày ăn uống tiết kiệm kham khổ, bèn hùa nhau tìm cách trốn đi.
Mắt thấy người trong hồ sắp chìm nghỉm trong nước, cô ta mới giả bộ kinh hoảng hô hai câu:
Người đâu, Lâm Tố Ngọc rơi xuống nước rồi! Mau tới cứu mạng!
Xùm xùm hai tiếng, hai thanh niên nhảy vào trong hồ cứu người, rất nhanh đã vớt tiểu cô nương sắp chìm trong hồ lên.
“Được rồi, cứu lên được là tốt rồi, mẹ Lâm ở lại cùng Tố Ngọc, mẹ chăm sóc cô ấy cho tốt đi!”
“Vâng.”
Lâm mụ trước kia là hạ nhân của Lâm phủ, sau khi Hoa quốc thành lập, Lâm phủ giải tán đại đa số hạ nhân, chỉ để lại quản gia và Lâm mụ vốn không có chỗ để đi, cũng đổi thân phận thành tài xế thuê và bảo mẫu thuê.
“Ôi, đúng là nghiệp chướng. Tố Ngọc, con phải mau khỏe lại, hai ngày nữa lão gia sẽ giải tán chúng ta, đến lúc đó ta muốn chăm sóc con cũng không có cách nào.”
Mẹ Lâm ôm Tố Ngọc trở về phòng, sau khi thay quần áo cho cô bé, bà lại bảo Thành quản gia mời bác sĩ tới bắt mạch kê đơn, bận rộn một hồi, rốt cục cũng rảnh rỗi lau người cho cô bé.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, mẹ Lâm không khỏi lo lắng cho mình, lại càng lo lắng cho Lâm Tố Ngọc. Sau khi lải nhải một hồi, mẹ Lâm lại vội vàng ra ngoài làm việc.
“Tỷ tỷ, thân thể nhường cho tỷ, tôi phải đi rồi, tiên nhân nói cho tôi biết, kiếp sau của tôi sẽ viên mãn như ý, cho nên tôi không muốn sống ở chỗ này nữa.”
Một bóng dáng mơ hồ ở trong mộng nói lời cáo biệt, cũng mặc kệ Lâm Tố Tố có muốn sống ở chỗ này hay không.
Thật lâu sau... Lâm Tố Tố từ trên chiếc giường chắp vá bằng hai tấm ván gỗ mỏng manh mở mắt ra.
“Đùa gì chứ? Mình đã sống thọ và chết thanh thản tại nhà rồi, sao lại tỉnh lại ở đây?”
“Không xong rồi, đây không phải là thời đại tốt lành gì.”
Lâm Tố Tố cũng không phải là người cổ hủ gì, mấy chục năm đọc tiểu thuyết, cô lọc lại một chút thông tin trong đầu vừa tiếp thu được, liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ là đầu hạ năm 1960, bởi vì hai năm nay nước ta đã trải qua thiên tai dẫn đến nạn đói toàn quốc, các phu nhân trong Lâm phủ rốt cục chịu không nổi những ngày ăn uống tiết kiệm kham khổ, bèn hùa nhau tìm cách trốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro