Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 27
Cảnh Tố Như Cố
2024-09-08 03:10:13
Ở phủ Lâm gia ngoại trừ đồ trang trí trong nhà, còn có không ít sản vật như hoa quả khô, thuốc lá, rượu. Lương thực còn sót lại cũng không nhiều lắm, nhưng gom lại cũng đủ cho Lâm Tố Ngọc ăn mấy tháng.
Đến phòng bếp, Lâm Tố Ngọc ngay cả mấy cái vại lớn đựng nước đựng lương thực cũng không bỏ qua, cô thu thập lại toàn bộ, còn có mấy cái nồi sắt lớn, bếp lò than, nồi đất, thậm chí đến cả cái ống gió dùng để thổi lửa cô cũng thu hết vào không gian.
Khi đi gom hết một vòng Lâm phủ, Tố Ngọc mới tạm hài lòng, cô trở về phòng mình nghỉ mệt, chén nước đường đậu xanh bỏ mê dược Lâm đại phu nhân mang tới vẫn còn ở trên bàn, cô ngồi xuống ghế nhìn chén nước đường nghiền ngẫm.
[Mặt trời phải mọc ở đằng tây thì Lâm đại phu nhân mới mang đồ đến cho mình], cô vừa nhìn liền biết bên trong chén nước đường này có vấn đề. Chỉ là....
Vấn đề là bây giờ cô lại đang cân nhắc có nên uống chén nước đường này luôn không?
“Thôi cứ uống đi!” Diễn kịch thì phải diễn cho tới, Lâm Tâm Dao đã bị cô gõ một gậy cho ngất đi, lại giấu vào nhà hoang, ngày mai cô ta tỉnh lại nhất định sẽ tìm tới đây tra cứu, cô uống mê dược này thì nhất định sẽ có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.
Tố Ngọc ngửa đầu cầm chén nước đường chứa mê dược tu một ngụm, trong lúc mơ hồ Tố Ngọc còn nhớ rõ cô đã bò lên giường nằm ngay sau đó.
.........
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tố Ngọc mở mắt choàng tỉnh lại, khung cảnh xung quanh không phải là căn phòng của cô nữa, cô được người ta đưa vào bệnh viện, hỏi y tá đến kiểm tra phòng thì mới biết được là chuyện gì đã xảy ra.
Khi người nhà Lâm gia đi rồi, văn phòng đại diện tổ dân phố sáng hôm sau liền nhận được tin tức, lập tức họ tập họp người tổ chức lục soát Lâm phủ từ trên xuống dưới.
Lâm Tố Ngọc bị phát hiện đang nằm bất tỉnh trong phòng hạ nhân ở hậu viện, người ở văn phòng đại diện tổ dân phố muốn đánh thức cô dậy hỏi chuyện của Lâm gia, mới phát hiện có điều không đúng.
Dù có gọi thế nào Tố Ngọc cũng không tỉnh lại, bọn họ mới hốt hoảng tới mức đích thân gấp rút cõng Tố Ngọc chạy thẳng tới bệnh viện.
“Em tỉnh rồi à? Xin chào, tôi là nhân viên làm việc ở văn phòng tổ dân phố, tôi họ Lưu, có thể hỏi em vài vấn đề về Lâm gia không?”
Được y tá thông báo cho Lâm Tố Ngọc tỉnh lại, nhân viên Lưu muốn nhanh chóng tìm hiểu một chút, nếu không cũng sắp đến giờ tan tầm rồi.
Đến phòng bếp, Lâm Tố Ngọc ngay cả mấy cái vại lớn đựng nước đựng lương thực cũng không bỏ qua, cô thu thập lại toàn bộ, còn có mấy cái nồi sắt lớn, bếp lò than, nồi đất, thậm chí đến cả cái ống gió dùng để thổi lửa cô cũng thu hết vào không gian.
Khi đi gom hết một vòng Lâm phủ, Tố Ngọc mới tạm hài lòng, cô trở về phòng mình nghỉ mệt, chén nước đường đậu xanh bỏ mê dược Lâm đại phu nhân mang tới vẫn còn ở trên bàn, cô ngồi xuống ghế nhìn chén nước đường nghiền ngẫm.
[Mặt trời phải mọc ở đằng tây thì Lâm đại phu nhân mới mang đồ đến cho mình], cô vừa nhìn liền biết bên trong chén nước đường này có vấn đề. Chỉ là....
Vấn đề là bây giờ cô lại đang cân nhắc có nên uống chén nước đường này luôn không?
“Thôi cứ uống đi!” Diễn kịch thì phải diễn cho tới, Lâm Tâm Dao đã bị cô gõ một gậy cho ngất đi, lại giấu vào nhà hoang, ngày mai cô ta tỉnh lại nhất định sẽ tìm tới đây tra cứu, cô uống mê dược này thì nhất định sẽ có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.
Tố Ngọc ngửa đầu cầm chén nước đường chứa mê dược tu một ngụm, trong lúc mơ hồ Tố Ngọc còn nhớ rõ cô đã bò lên giường nằm ngay sau đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.........
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tố Ngọc mở mắt choàng tỉnh lại, khung cảnh xung quanh không phải là căn phòng của cô nữa, cô được người ta đưa vào bệnh viện, hỏi y tá đến kiểm tra phòng thì mới biết được là chuyện gì đã xảy ra.
Khi người nhà Lâm gia đi rồi, văn phòng đại diện tổ dân phố sáng hôm sau liền nhận được tin tức, lập tức họ tập họp người tổ chức lục soát Lâm phủ từ trên xuống dưới.
Lâm Tố Ngọc bị phát hiện đang nằm bất tỉnh trong phòng hạ nhân ở hậu viện, người ở văn phòng đại diện tổ dân phố muốn đánh thức cô dậy hỏi chuyện của Lâm gia, mới phát hiện có điều không đúng.
Dù có gọi thế nào Tố Ngọc cũng không tỉnh lại, bọn họ mới hốt hoảng tới mức đích thân gấp rút cõng Tố Ngọc chạy thẳng tới bệnh viện.
“Em tỉnh rồi à? Xin chào, tôi là nhân viên làm việc ở văn phòng tổ dân phố, tôi họ Lưu, có thể hỏi em vài vấn đề về Lâm gia không?”
Được y tá thông báo cho Lâm Tố Ngọc tỉnh lại, nhân viên Lưu muốn nhanh chóng tìm hiểu một chút, nếu không cũng sắp đến giờ tan tầm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro