Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 45
Cảnh Tố Như Cố
2024-09-08 03:10:13
Từ lần nói chuyện này có thể thấy người hai nhà đều không phải là người gian xảo gì, cụ thể như thế nào còn phải sau một thời gian nữa Lâm Tố Ngọc mới nhận định được.
“Tố Ngọc, dì có làm bánh bao dưa chua, lát nữa dì lấy hai cái cho cháu nếm thử.”
Nhìn thấy đứa nhỏ nhu thuận ở một mình như vậy, dì Đào thấy mủi lòng, tuy rằng hiện tại lương thực rất trân quý, nhưng mấy cái bánh bao dưa chua thì bà vẫn có thể cho đứa nhỏ.
“Ai nha, Đào đại tỷ làm bánh bao dưa chua là nhất tuyệt, Tố Ngọc cháu nhất định phải nếm thử.”
Chú Chu vừa cười vừa nói, cũng không vì dì Đào không cho ông ấy bánh bao mà bất mãn.
“Đúng, cháu nhất định phải nếm thử, Tiểu Chu nhà chú Chu đều ăn cơm ở căn tin rồi, nên hôm nay phải ưu tiên Lâm nha đầu. Ông Trình ơi, giúp tôi lấy hai cái bánh bao ra.”
“Không cần không cần, dì Đào quá khách khí rồi, cháu......”
Không đợi Lâm Tố Ngọc cự tuyệt, chú Trình đã bưng chén đặt hai cái bánh bao nóng hổi đi ra, Dì Đào nhanh chóng một tay nhận chén trực tiếp đưa cho Lâm Tố Ngọc.
“Đừng từ chối, chỉ là hai cái bánh bao thôi. Cháu mau vào nhà đi, bánh bao nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.”
Sự nhiệt tình của hàng xóm làm Lâm Tố Ngọc không ngờ tới, trước kia cô xem tiểu thuyết, cho rằng ở niên đại này điêu dân cực phẩm sẽ liên tục xuất hiện. Nhưng mà từ khi cô đi tới niên đại này, điêu dân cực phẩm duy nhất cô gặp được chỉ là hai mẹ con Lâm đại phu nhân.
Xác định hàng xóm hai bên đều là người có thể tương giao, Lâm Tố Ngọc cũng không keo kiệt, buổi tối hôm đó cô liền gói một ít sủi cảo rau chay mang qua cho hàng xóm hai bên.
Hàng xóm tương giao, có qua có lại mới là đại kế lâu dài, Dì Đào đã thể hiện thiện ý của bà, Lâm Tố Ngọc cũng không phải người không biết tốt xấu.
Cô sống cô độc trong một cái nhà nhỏ, tuổi tác lại nhỏ, nếu như có thể cùng hàng xóm hai bên giao hảo, cuộc sống sau này cũng có thể dễ dàng hơn một chút. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, mấy năm tới cô dự định sẽ an cư ở chỗ này.
Ngày hôm sau, Lâm Tố Ngọc đến trường học như thường lệ, mới ngồi xuống liền phát hiện ánh mắt né tránh của Lương Tuệ ngồi cùng bàn, vài lần muốn nói gì đó với cô nhưng lại rụt về, thẳng đến giữa trưa tan học, cô ta mới túm lấy Lâm Tố Ngọc đang muốn về nhà.
“Tố Ngọc, dì có làm bánh bao dưa chua, lát nữa dì lấy hai cái cho cháu nếm thử.”
Nhìn thấy đứa nhỏ nhu thuận ở một mình như vậy, dì Đào thấy mủi lòng, tuy rằng hiện tại lương thực rất trân quý, nhưng mấy cái bánh bao dưa chua thì bà vẫn có thể cho đứa nhỏ.
“Ai nha, Đào đại tỷ làm bánh bao dưa chua là nhất tuyệt, Tố Ngọc cháu nhất định phải nếm thử.”
Chú Chu vừa cười vừa nói, cũng không vì dì Đào không cho ông ấy bánh bao mà bất mãn.
“Đúng, cháu nhất định phải nếm thử, Tiểu Chu nhà chú Chu đều ăn cơm ở căn tin rồi, nên hôm nay phải ưu tiên Lâm nha đầu. Ông Trình ơi, giúp tôi lấy hai cái bánh bao ra.”
“Không cần không cần, dì Đào quá khách khí rồi, cháu......”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi Lâm Tố Ngọc cự tuyệt, chú Trình đã bưng chén đặt hai cái bánh bao nóng hổi đi ra, Dì Đào nhanh chóng một tay nhận chén trực tiếp đưa cho Lâm Tố Ngọc.
“Đừng từ chối, chỉ là hai cái bánh bao thôi. Cháu mau vào nhà đi, bánh bao nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.”
Sự nhiệt tình của hàng xóm làm Lâm Tố Ngọc không ngờ tới, trước kia cô xem tiểu thuyết, cho rằng ở niên đại này điêu dân cực phẩm sẽ liên tục xuất hiện. Nhưng mà từ khi cô đi tới niên đại này, điêu dân cực phẩm duy nhất cô gặp được chỉ là hai mẹ con Lâm đại phu nhân.
Xác định hàng xóm hai bên đều là người có thể tương giao, Lâm Tố Ngọc cũng không keo kiệt, buổi tối hôm đó cô liền gói một ít sủi cảo rau chay mang qua cho hàng xóm hai bên.
Hàng xóm tương giao, có qua có lại mới là đại kế lâu dài, Dì Đào đã thể hiện thiện ý của bà, Lâm Tố Ngọc cũng không phải người không biết tốt xấu.
Cô sống cô độc trong một cái nhà nhỏ, tuổi tác lại nhỏ, nếu như có thể cùng hàng xóm hai bên giao hảo, cuộc sống sau này cũng có thể dễ dàng hơn một chút. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, mấy năm tới cô dự định sẽ an cư ở chỗ này.
Ngày hôm sau, Lâm Tố Ngọc đến trường học như thường lệ, mới ngồi xuống liền phát hiện ánh mắt né tránh của Lương Tuệ ngồi cùng bàn, vài lần muốn nói gì đó với cô nhưng lại rụt về, thẳng đến giữa trưa tan học, cô ta mới túm lấy Lâm Tố Ngọc đang muốn về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro