Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 47
Cảnh Tố Như Cố
2024-09-08 03:10:13
Tố Ngọc nói xong, Lâm Tâm Dao giống như bị đả kích, thần sắc càng thêm điên cuồng. Đây không phải Lâm Tố Ngọc, trước kia Lâm Tố Ngọc tính cách ngoan ngoãn nhu nhược, căn bản không dám đối diện với cô ta, mà người trước mặt còn đang dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô ta.
“Sao mày lại biến thành như vậy? Nói, mày là ai, mày khẳng định không phải Lâm Tố Ngọc.”
Lâm Tâm Dao cảm thấy chính cô ta cũng có thể trọng sinh trở lại thời niên thiếu, như vậy Lâm Tố Ngọc thì sao, cô có phải cũng đã trở lại hay không? Nhưng tính cách, tính cách căn bản là không giống nhau, cho nên Lâm Tâm Dao suy đoán đây không phải là Lâm Tố Ngọc nguyên bản.
Kiếp trước, Lâm Tố Ngọc là bởi vì chính Lâm Tâm Dao ra tay hại chết, thậm chí trước khi Lâm Tố Ngọc chết cô ta còn đến nhìn chằm chằm, để cho Tố Ngọc mang theo oán hận xuống địa ngục.
Nếu như là Lâm Tố Ngọc thật sự đã trọng sinh trở lại, như vậy ánh mắt cô nhìn cô ta cũng sẽ không chỉ là khinh miệt khinh thường, mà là oán hận độc ác.
Trong lòng Lâm Tâm Dao hiện lên đủ loại suy luận phỏng đoán, ánh mắt gắt gao vẫn nhìn chằm chằm Lâm Tố Ngọc, như muốn đem tất cả thần sắc biến hóa của đối phương đều thu hết vào trong mắt, để phân tích ra chân tướng.
“Tôi không phải Lâm Tố Ngọc, vậy thì tôi là ai? Tôi chỉ là không nhu nhược như cô nghĩ nữa thôi.”
Ánh mắt không gợn sóng của Lâm Tố Ngọc thản nhiên tươi cười, không có chút chột dạ, thư thái không chê vào đâu được, như thế càng làm cho Lâm Tâm Dao căn bản không thể phán đoán, ngược lại nghi hoặc trong lòng lại phải bỏ đi không ít.
Chẳng lẽ là do cô ta nghĩ nhiều rồi? Trước giờ là do Lâm Tố Ngọc biết cách ngụy trang sao?
"À mà, Lâm Tâm Dao, người nhà cô lấy danh nghĩa thăm người thân mà trốn đi, lại bỏ cô ở lại, chờ qua một thời gian ngắn nữa nếu người Lâm gia không trở về, cũng không biết chừng sẽ bị phán tội bỏ trốn hay là bị định tội phản bội quốc gia. Còn cô thì sao? Cô nghĩ cô sẽ bị đối xử như thế nào?”
Lời nói của Lâm Tố Ngọc giống như sấm sét đánh thẳng vào linh hồn, nổ tung tâm tư đang hỗn loạn của Lâm Tâm Dao.
“Mày...... mày...... mày làm sao có thể......”
Lâm Tâm Dao trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi, đứa trẻ mười hai tuổi Lâm Tố Ngọc thật sự có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy sao? Vậy thì cô ta trước giờ quả nhiên là ngụy trang ra vẻ ngoan ngoãn ngây thơ!
“Sao mày lại biến thành như vậy? Nói, mày là ai, mày khẳng định không phải Lâm Tố Ngọc.”
Lâm Tâm Dao cảm thấy chính cô ta cũng có thể trọng sinh trở lại thời niên thiếu, như vậy Lâm Tố Ngọc thì sao, cô có phải cũng đã trở lại hay không? Nhưng tính cách, tính cách căn bản là không giống nhau, cho nên Lâm Tâm Dao suy đoán đây không phải là Lâm Tố Ngọc nguyên bản.
Kiếp trước, Lâm Tố Ngọc là bởi vì chính Lâm Tâm Dao ra tay hại chết, thậm chí trước khi Lâm Tố Ngọc chết cô ta còn đến nhìn chằm chằm, để cho Tố Ngọc mang theo oán hận xuống địa ngục.
Nếu như là Lâm Tố Ngọc thật sự đã trọng sinh trở lại, như vậy ánh mắt cô nhìn cô ta cũng sẽ không chỉ là khinh miệt khinh thường, mà là oán hận độc ác.
Trong lòng Lâm Tâm Dao hiện lên đủ loại suy luận phỏng đoán, ánh mắt gắt gao vẫn nhìn chằm chằm Lâm Tố Ngọc, như muốn đem tất cả thần sắc biến hóa của đối phương đều thu hết vào trong mắt, để phân tích ra chân tướng.
“Tôi không phải Lâm Tố Ngọc, vậy thì tôi là ai? Tôi chỉ là không nhu nhược như cô nghĩ nữa thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt không gợn sóng của Lâm Tố Ngọc thản nhiên tươi cười, không có chút chột dạ, thư thái không chê vào đâu được, như thế càng làm cho Lâm Tâm Dao căn bản không thể phán đoán, ngược lại nghi hoặc trong lòng lại phải bỏ đi không ít.
Chẳng lẽ là do cô ta nghĩ nhiều rồi? Trước giờ là do Lâm Tố Ngọc biết cách ngụy trang sao?
"À mà, Lâm Tâm Dao, người nhà cô lấy danh nghĩa thăm người thân mà trốn đi, lại bỏ cô ở lại, chờ qua một thời gian ngắn nữa nếu người Lâm gia không trở về, cũng không biết chừng sẽ bị phán tội bỏ trốn hay là bị định tội phản bội quốc gia. Còn cô thì sao? Cô nghĩ cô sẽ bị đối xử như thế nào?”
Lời nói của Lâm Tố Ngọc giống như sấm sét đánh thẳng vào linh hồn, nổ tung tâm tư đang hỗn loạn của Lâm Tâm Dao.
“Mày...... mày...... mày làm sao có thể......”
Lâm Tâm Dao trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi, đứa trẻ mười hai tuổi Lâm Tố Ngọc thật sự có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy sao? Vậy thì cô ta trước giờ quả nhiên là ngụy trang ra vẻ ngoan ngoãn ngây thơ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro