Bánh Chiên Dầu...
Ái Khán Thiên
2024-08-15 23:41:54
Câu cửa miệng “sắp xong rồi đấy” của đại đa số các bà mẹ đều có thể quy đổi ra tương đương với khoảng nửa tiếng, Mễ Dương nghe thấy thì gật đầu: “Con biết rồi!” Cậu chủ Bạch đang nắm tay cậu chặt cứng, nếu không sang đó một chuyến thì chắc cậu không được thả về nhà mất.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên rất kính trọng Trình Thanh, bởi thế khi Mễ Dương đứng nói chuyện, bé rất ngoan ngoãn nói lời tạm biệt: “Con tạm biệt dì ạ.” Nói xong, bé lại suy nghĩ một lát rồi ngửa đầu hỏi: “Dì ơi, con sang nhà dì ăn cơm được không ạ? Con chỉ ăn một chén thôi.”
Cả hai còn chưa tách ra mà bé đã tính kế để buổi tối sang nhà Mễ Dương chơi rồi.
Trình Thanh cười nói: “Được chứ, con cứ sang đi.”
Nhà của bọn họ cách nhau không xa, Bạch Lạc Xuyên dẫn Mễ Dương về nhà mình trước, bé lấy trái kiwi mà mình cố tình để lại đưa sang cho Mễ Dương, sau đó lại cầm cái muỗng nhỏ nạo thịt quả, nhìn động tác hẳn là muốn đút cho Mễ Dương luôn, thế là Mễ Dương phải vội vàng nhận lấy cái muỗng tự mình ăn. Cậu ăn hai muỗng, cậu chủ tiểu Bạch ngồi bên cạnh ghé người lên bàn nhỏ, đầu gối lên cánh tay nghiêng đầu nhìn cậu, cười tủm tỉm nói: “Tớ không lừa cậu đúng không, siêu ngọt luôn!”
Nói như thể bé cũng đang ăn thật vậy.
Mỗi khi Mễ Dương ăn một muỗng, tầm mắt của bé cũng sẽ chuyển động lên xuống theo cái muỗng nhỏ, Mễ Dương ăn thật vui vẻ, khi ăn đến phần ruột vàng mềm và ngọt nhất, cậu múc một muỗng đưa tới bên miệng bé: “Cậu nếm thử không?”
Bạch Lạc Xuyên chẳng hề do dự, lập tức há mồm ngậm lấy.
Mễ Dương rút muỗng về ăn tiếp, khi bé cậu và cậu chủ Bạch thậm chí còn từng dùng chung một cái bình sữa, từ nhỏ đến lớn không thiếu những lúc cùng ăn chung như thế này, cho nên cậu đã quen rồi, không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng cả.
Chờ ăn xong, Mễ Dương đi vứt vỏ trái cây, sau đó lau tay chuẩn bị đi về, Bạch Lạc Xuyên lập tức hốt một đống kẹo chocolate Eclairs nhét vào túi áo của Mễ Dương, sau đó thản nhiên nói: “Đi thôi, về nhà ăn cơm nào.”
Mễ Dương: “...”
Mễ Dương cảm thấy tên nhóc này đã xem nhà mình như nhà ăn rồi, mở miệng nói hai chữ "ăn cơm" còn thuận miệng hơn cả mình nữa.
Bà Bạch muốn cản cũng cản không được, cho nên chẳng buồn ngăn nữa, chỉ bảo lính cảnh vệ xách một hộp trái cây tới, sau đó dắt cả hai đứa nhỏ lẫn hộp trái cây qua bên kia.
Có điều lúc đưa đi là hai đứa, chờ sau khi cơm nước xong xuôi, lính cảnh vệ đón về vẫn là… hai đứa.
Cậu chủ Bạch khóc đến mức hai vành mắt đều đỏ bừng, tay nắm chặt góc áo của Mễ Dương không chịu bỏ, môi mím chặt như thể sẽ khóc ra tiếng bất cứ lúc nào, bộ dạng như thể đã phải chịu nỗi oan thấu trời nào đó vậy. Mễ Dương đứng bên cạnh không nói lời nào, có điều trong tay của cậu ôm chiếc gối nhỏ của mình, trên mặt cũng có phần không vui.
Đã lâu lắm rồi bà Bạch mới thấy lại dáng vẻ mít ướt này của bé, cho nên còn cảm thấy rất thú vị, thế là cô ấy chọc bé: “Sao đấy, không phải chiều nay tư lệnh Bạch mới đánh thắng chiến dịch sao?”
Bạch Lạc Xuyên sụt sịt, nắm lấy Mễ Dương không chịu buông tay: “Con muốn cậu ấy ngủ với con.”
Mễ Dương còn chưa nói gì, bé đã ỉu xìu nói tiếp: “Đã mấy ngày rồi Mễ Dương chưa ngủ chung với con.”
Mễ Dương quay đầu nhìn nhóc con vừa khóc đến mức mặt mũi tèm lem kia, khóe miệng run run.
Bà Bạch nhìn sang anh lính cảnh vệ đứng bên cạnh, lính cảnh vệ nói: “Tôi có xin mẹ của Mễ Dương rồi ạ, bà không biết đâu, lúc ăn cơm cậu chủ còn cười toe toét, nhưng tôi vừa đi là cậu ấy khóc toáng lên, tôi hỏi có chuyện gì, cậu ấy bảo là cậu ấy không muốn về, muốn ngủ với Mễ Dương, nhưng nhà của tiểu đoàn trưởng Mễ nhỏ lắm, giường nhỏ là để cho bà cụ và Mễ Dương ngủ chung, làm gì còn chỗ cho người thứ ba, tiểu đoàn trưởng Mễ dỗ một hồi cậu ấy còn khóc bạo hơn, thế là phải bảo Mễ Dương mang theo gối đầu sang nhà chúng ta...”
Bà Bạch kiên nhẫn nói: “Lạc Xuyên, Dương Dương cũng có nhà riêng của mình, lần này cha mẹ của Dương Dương đồng ý nên mẹ cho qua, nhưng lần sau con không được bướng bỉnh như vậy nữa nghe không? Khóc không thể giải quyết được tất cả vấn đề, lần sau con có khóc cũng vô dụng thôi, biết chưa?”
Hai mắt của Bạch Lạc Xuyên ngậm nước mắt, khụt khịt nói: “Không chịu đâu, mẹ ơi, mẹ cho bé ngoan tới nhà của mình ở đi!”
Bà Bạch nói: “Dương Dương cũng có người nhà của mình mà con.”
Bạch Lạc Xuyên nức nở: “Vậy… vậy để con đi làm… đi làm con nhà của cậu ấy...”
Bà Bạch giận quá hóa cười, dùng ngón tay búng lên trán bé một cái.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên rất kính trọng Trình Thanh, bởi thế khi Mễ Dương đứng nói chuyện, bé rất ngoan ngoãn nói lời tạm biệt: “Con tạm biệt dì ạ.” Nói xong, bé lại suy nghĩ một lát rồi ngửa đầu hỏi: “Dì ơi, con sang nhà dì ăn cơm được không ạ? Con chỉ ăn một chén thôi.”
Cả hai còn chưa tách ra mà bé đã tính kế để buổi tối sang nhà Mễ Dương chơi rồi.
Trình Thanh cười nói: “Được chứ, con cứ sang đi.”
Nhà của bọn họ cách nhau không xa, Bạch Lạc Xuyên dẫn Mễ Dương về nhà mình trước, bé lấy trái kiwi mà mình cố tình để lại đưa sang cho Mễ Dương, sau đó lại cầm cái muỗng nhỏ nạo thịt quả, nhìn động tác hẳn là muốn đút cho Mễ Dương luôn, thế là Mễ Dương phải vội vàng nhận lấy cái muỗng tự mình ăn. Cậu ăn hai muỗng, cậu chủ tiểu Bạch ngồi bên cạnh ghé người lên bàn nhỏ, đầu gối lên cánh tay nghiêng đầu nhìn cậu, cười tủm tỉm nói: “Tớ không lừa cậu đúng không, siêu ngọt luôn!”
Nói như thể bé cũng đang ăn thật vậy.
Mỗi khi Mễ Dương ăn một muỗng, tầm mắt của bé cũng sẽ chuyển động lên xuống theo cái muỗng nhỏ, Mễ Dương ăn thật vui vẻ, khi ăn đến phần ruột vàng mềm và ngọt nhất, cậu múc một muỗng đưa tới bên miệng bé: “Cậu nếm thử không?”
Bạch Lạc Xuyên chẳng hề do dự, lập tức há mồm ngậm lấy.
Mễ Dương rút muỗng về ăn tiếp, khi bé cậu và cậu chủ Bạch thậm chí còn từng dùng chung một cái bình sữa, từ nhỏ đến lớn không thiếu những lúc cùng ăn chung như thế này, cho nên cậu đã quen rồi, không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng cả.
Chờ ăn xong, Mễ Dương đi vứt vỏ trái cây, sau đó lau tay chuẩn bị đi về, Bạch Lạc Xuyên lập tức hốt một đống kẹo chocolate Eclairs nhét vào túi áo của Mễ Dương, sau đó thản nhiên nói: “Đi thôi, về nhà ăn cơm nào.”
Mễ Dương: “...”
Mễ Dương cảm thấy tên nhóc này đã xem nhà mình như nhà ăn rồi, mở miệng nói hai chữ "ăn cơm" còn thuận miệng hơn cả mình nữa.
Bà Bạch muốn cản cũng cản không được, cho nên chẳng buồn ngăn nữa, chỉ bảo lính cảnh vệ xách một hộp trái cây tới, sau đó dắt cả hai đứa nhỏ lẫn hộp trái cây qua bên kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều lúc đưa đi là hai đứa, chờ sau khi cơm nước xong xuôi, lính cảnh vệ đón về vẫn là… hai đứa.
Cậu chủ Bạch khóc đến mức hai vành mắt đều đỏ bừng, tay nắm chặt góc áo của Mễ Dương không chịu bỏ, môi mím chặt như thể sẽ khóc ra tiếng bất cứ lúc nào, bộ dạng như thể đã phải chịu nỗi oan thấu trời nào đó vậy. Mễ Dương đứng bên cạnh không nói lời nào, có điều trong tay của cậu ôm chiếc gối nhỏ của mình, trên mặt cũng có phần không vui.
Đã lâu lắm rồi bà Bạch mới thấy lại dáng vẻ mít ướt này của bé, cho nên còn cảm thấy rất thú vị, thế là cô ấy chọc bé: “Sao đấy, không phải chiều nay tư lệnh Bạch mới đánh thắng chiến dịch sao?”
Bạch Lạc Xuyên sụt sịt, nắm lấy Mễ Dương không chịu buông tay: “Con muốn cậu ấy ngủ với con.”
Mễ Dương còn chưa nói gì, bé đã ỉu xìu nói tiếp: “Đã mấy ngày rồi Mễ Dương chưa ngủ chung với con.”
Mễ Dương quay đầu nhìn nhóc con vừa khóc đến mức mặt mũi tèm lem kia, khóe miệng run run.
Bà Bạch nhìn sang anh lính cảnh vệ đứng bên cạnh, lính cảnh vệ nói: “Tôi có xin mẹ của Mễ Dương rồi ạ, bà không biết đâu, lúc ăn cơm cậu chủ còn cười toe toét, nhưng tôi vừa đi là cậu ấy khóc toáng lên, tôi hỏi có chuyện gì, cậu ấy bảo là cậu ấy không muốn về, muốn ngủ với Mễ Dương, nhưng nhà của tiểu đoàn trưởng Mễ nhỏ lắm, giường nhỏ là để cho bà cụ và Mễ Dương ngủ chung, làm gì còn chỗ cho người thứ ba, tiểu đoàn trưởng Mễ dỗ một hồi cậu ấy còn khóc bạo hơn, thế là phải bảo Mễ Dương mang theo gối đầu sang nhà chúng ta...”
Bà Bạch kiên nhẫn nói: “Lạc Xuyên, Dương Dương cũng có nhà riêng của mình, lần này cha mẹ của Dương Dương đồng ý nên mẹ cho qua, nhưng lần sau con không được bướng bỉnh như vậy nữa nghe không? Khóc không thể giải quyết được tất cả vấn đề, lần sau con có khóc cũng vô dụng thôi, biết chưa?”
Hai mắt của Bạch Lạc Xuyên ngậm nước mắt, khụt khịt nói: “Không chịu đâu, mẹ ơi, mẹ cho bé ngoan tới nhà của mình ở đi!”
Bà Bạch nói: “Dương Dương cũng có người nhà của mình mà con.”
Bạch Lạc Xuyên nức nở: “Vậy… vậy để con đi làm… đi làm con nhà của cậu ấy...”
Bà Bạch giận quá hóa cười, dùng ngón tay búng lên trán bé một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro