Vở Ô Ly 1
Ái Khán Thiên
2024-08-15 23:41:54
Mễ Dương ôm gối đi lên phòng nhỏ trên lầu để nghỉ ngơi.
Bạch Lạc Xuyên ở trong một phòng riêng, còn có một tấm thảm trải trên mặt đất, một vài món đồ chơi chất đống xung quanh, tuy rất lộn xộn nhưng mỗi món đồ đều rất mới, có lẽ là chơi không bao lâu đã bị cậu chủ nhỏ ném sang một bên. Phòng ngủ được lát sàn gỗ mùa hè đi chân trần vô cùng thoải mái, Mễ Dương đặt gối nhỏ của mình xuống trước, sau đó đi rửa mặt đánh răng, đồ vệ sinh cá nhân của cậu chủ tiểu Bạch vô cùng đầy đủ, đồ dự phòng cũng không ít, khi cậu mở bịch ra còn phát hiện một bàn chải đánh răng trẻ em màu hồng nhạt.
Khi còn nhỏ da thịt của Bạch Lạc Xuyên mềm mại trắng nõn rất đáng yêu, bà Bạch còn lén mặc váy cho bé, thỉnh thoảng lại chọn vài món đồ có màu sắc tươi sáng để bé xài. Nhưng vì tính cách của cậu chủ tiểu Bạch rất chi là sáng nắng chiều mưa, lúc vui thì cả bàn chải đánh răng màu hồng nhạt cũng thích, nhưng lúc bực thì có thể vứt luôn chiếc khăn lông kẻ sọc màu xanh da trời mà bé thường dùng sang một bên.
Mễ Dương lôi bàn chải đánh răng màu hồng nhạt kia ra xài. Sau khi đánh răng xong, cậu chủ tiểu Bạch còn vô cùng thân thiết chỉ cậu bỏ bàn chải vào cốc đựng bàn chải của mình.
Hai cái bàn chải đánh răng cho trẻ em đặt cạnh nhau, một hồng một xanh.
Mễ Dương liếc nhìn, lười lấy nó ra cất đi, nên quyết định mặc kệ, ngáp dài một cái rồi đi ngủ.
Mễ Dương ngủ rất ngoan, cậu nằm ngửa, hai tay nhỏ bé đặt trên bụng, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Bạch Lạc Xuyên lại không được như vậy, cứ lăn qua lộn lại mãi, một lúc sau thì bắt đầu xoay người chọc chọc cánh tay của cậu, Mễ Dương đang mơ màng ngủ, ậm ừ hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Lạc Xuyên quay người nhìn cậu nói: "Đã lâu rồi cậu không tới nhà chơi chung với tớ."
Mễ Dương: "Hả?"
Cậu chủ tiểu Bạch bĩu môi, giọng nhỏ đi một chút: "Từ lúc bà ngoại cậu đến đây, cậu không thèm chơi cùng tớ nữa."
Mễ Dương nhắm mắt lại, nở nụ cười, vươn tay xoa đầu bé như đang an ủi: "Bà ngoại tớ mỗi năm chỉ đến đây một lần, tớ rất nhớ bà."
Bạc Lạc Xuyên vội vàng hét lên: "Nhưng tớ cũng rất nhớ cậu."
Mễ Dương nói: "Hai chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau mà."
Bạc Lạc Xuyên bất mãn nói: "Mỗi ngày gặp cũng nhớ mà."
Mễ Dương vẫn nằm ở đó mỉm cười, biểu cảm trên mặt của cậu chủ nhỏ tiểu Bạch đã có dấu hiệu chuyển biến xấu, lông mày khẽ nhướng lên, nhưng chưa kịp giận dỗi đã bị Mễ Dương xoa dịu.
Bạc Lạc Xuyên chỉ là muốn nói chuyện với cậu, tùy ý nói vài ba câu đã hài lòng, Mễ Dương cũng từ từ nhắm mắt lại.
Cái con người buổi tối vừa hứa chỉ ăn một chén, cuối cùng lại xử tận hai chén cháo nhỏ, lúc đi ngủ còn đóng chiếm gần hết cái giường, vừa nghe chuyện xưa một lúc thì đã ngáy o o này thật là…
Sáng hôm sau khi Mễ Dương rời đi, Bạc Lạc Xuyên vẫn chưa thức dậy, ngủ say đến nỗi cái bụng nhỏ lộ ra, quần áo ngủ hoạt hình xốc xếch. Người nằm trên giường nhỏ cũng như thế, nằm xoay ngang đúng chuẩn tư thế ngủ của một Bá Vương nhí.
Mễ Dương đắp cho bé một chiếc chăn mỏng, sau đó đi rửa mặt sạch sẽ rồi xuống dưới lầu.
Bảo mẫu đã làm xong điểm tâm sáng, ông cụ Bạch vừa xem báo vừa nói chuyện với con trai. Khi Mễ Dương đi xuống lầu, tiện đi qua phòng ăn chào hỏi họ, cậu nói: "Ông nội, chú Bạch, cháu ngủ rất ngon, bây giờ cháu về nhà đây ạ." Cậu suy nghĩ một lúc lại nói thêm: "Chờ Bạch Lạc Xuyên thức dậy, hai người nói với cậu ấy buổi sáng cháu phải ra ngoài cùng bà ngoại, đến chiều sẽ qua chơi với cậu ấy."
Ông cụ Bạch đặt tờ báo trong tay xuống, cười nói: "Ngoan lắm, cháu đi đi."
Bạch Kính Vinh nhìn cậu với vẻ mặt ôn hoà, lại hỏi: "Cháu có muốn ở lại ăn sáng đã rồi về không?"
Mễ Dương lắc đầu, ở nhà bà ngoại chắc chắn đã làm xong đồ ăn sáng cho cậu.
Mễ Dương vừa đi khỏi, bà Bạch cũng đúng lúc mang một món ăn kèm mới trộn ra, cô ấy nhìn thấy cậu rời đi thì hỏi: "Dương Dương đi rồi? Trời ạ, em còn có định làm món cháo nấm hương mà thằng bé thích."
Bạch Kính Vinh nhìn cô ấy một cái, cười lắc lắc đầu nói: "Em đối xử với Dương Dương tốt y như đối xử với con ruột của mình vậy."
Bà Bạch cười ha ha nói: "Đúng rồi, dù sao em cũng nhìn thằng bé từ nhỏ tới lớn, có lúc em còn suy nghĩ, nếu có thể nhận nó làm con nuôi thì tốt biết mấy, em thực sự càng nhìn càng thích đứa nhỏ này!"
Bạch Kính Vinh lắc đầu rồi nói: "Quên đi, hiện tai Mễ Trạch Hải nhìn thấy anh là vội vàng né lẹ, em còn trêu chọc con trai nhà người ta. Nếu hai nhà ta kết nghĩa với nhau thật, anh chỉ sợ năm nay Mễ Trạch lại bị chuyển công tác mất.”
Bà Bạch hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Kính Vinh lời ít ý nhiều, nói: "Cậu ấy thăng chức quá nhanh, phải tị hiềm."
Anh ấy vừa nói như vậy, ông cụ Bạch ngồi bên cạnh hừ một tiếng khinh thường, tiếng mở báo càng lớn hơn, Bạch Kính Vinh hạ giọng giải thích nói: "Cha, người cũng biết Mễ Trạch Hải là một người thẳng như ruột ngựa. Lúc trước, không phải vì tính cách này người coi trọng cậu ấy hay sao?"
Bạch Lạc Xuyên ở trong một phòng riêng, còn có một tấm thảm trải trên mặt đất, một vài món đồ chơi chất đống xung quanh, tuy rất lộn xộn nhưng mỗi món đồ đều rất mới, có lẽ là chơi không bao lâu đã bị cậu chủ nhỏ ném sang một bên. Phòng ngủ được lát sàn gỗ mùa hè đi chân trần vô cùng thoải mái, Mễ Dương đặt gối nhỏ của mình xuống trước, sau đó đi rửa mặt đánh răng, đồ vệ sinh cá nhân của cậu chủ tiểu Bạch vô cùng đầy đủ, đồ dự phòng cũng không ít, khi cậu mở bịch ra còn phát hiện một bàn chải đánh răng trẻ em màu hồng nhạt.
Khi còn nhỏ da thịt của Bạch Lạc Xuyên mềm mại trắng nõn rất đáng yêu, bà Bạch còn lén mặc váy cho bé, thỉnh thoảng lại chọn vài món đồ có màu sắc tươi sáng để bé xài. Nhưng vì tính cách của cậu chủ tiểu Bạch rất chi là sáng nắng chiều mưa, lúc vui thì cả bàn chải đánh răng màu hồng nhạt cũng thích, nhưng lúc bực thì có thể vứt luôn chiếc khăn lông kẻ sọc màu xanh da trời mà bé thường dùng sang một bên.
Mễ Dương lôi bàn chải đánh răng màu hồng nhạt kia ra xài. Sau khi đánh răng xong, cậu chủ tiểu Bạch còn vô cùng thân thiết chỉ cậu bỏ bàn chải vào cốc đựng bàn chải của mình.
Hai cái bàn chải đánh răng cho trẻ em đặt cạnh nhau, một hồng một xanh.
Mễ Dương liếc nhìn, lười lấy nó ra cất đi, nên quyết định mặc kệ, ngáp dài một cái rồi đi ngủ.
Mễ Dương ngủ rất ngoan, cậu nằm ngửa, hai tay nhỏ bé đặt trên bụng, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Bạch Lạc Xuyên lại không được như vậy, cứ lăn qua lộn lại mãi, một lúc sau thì bắt đầu xoay người chọc chọc cánh tay của cậu, Mễ Dương đang mơ màng ngủ, ậm ừ hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Lạc Xuyên quay người nhìn cậu nói: "Đã lâu rồi cậu không tới nhà chơi chung với tớ."
Mễ Dương: "Hả?"
Cậu chủ tiểu Bạch bĩu môi, giọng nhỏ đi một chút: "Từ lúc bà ngoại cậu đến đây, cậu không thèm chơi cùng tớ nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mễ Dương nhắm mắt lại, nở nụ cười, vươn tay xoa đầu bé như đang an ủi: "Bà ngoại tớ mỗi năm chỉ đến đây một lần, tớ rất nhớ bà."
Bạc Lạc Xuyên vội vàng hét lên: "Nhưng tớ cũng rất nhớ cậu."
Mễ Dương nói: "Hai chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau mà."
Bạc Lạc Xuyên bất mãn nói: "Mỗi ngày gặp cũng nhớ mà."
Mễ Dương vẫn nằm ở đó mỉm cười, biểu cảm trên mặt của cậu chủ nhỏ tiểu Bạch đã có dấu hiệu chuyển biến xấu, lông mày khẽ nhướng lên, nhưng chưa kịp giận dỗi đã bị Mễ Dương xoa dịu.
Bạc Lạc Xuyên chỉ là muốn nói chuyện với cậu, tùy ý nói vài ba câu đã hài lòng, Mễ Dương cũng từ từ nhắm mắt lại.
Cái con người buổi tối vừa hứa chỉ ăn một chén, cuối cùng lại xử tận hai chén cháo nhỏ, lúc đi ngủ còn đóng chiếm gần hết cái giường, vừa nghe chuyện xưa một lúc thì đã ngáy o o này thật là…
Sáng hôm sau khi Mễ Dương rời đi, Bạc Lạc Xuyên vẫn chưa thức dậy, ngủ say đến nỗi cái bụng nhỏ lộ ra, quần áo ngủ hoạt hình xốc xếch. Người nằm trên giường nhỏ cũng như thế, nằm xoay ngang đúng chuẩn tư thế ngủ của một Bá Vương nhí.
Mễ Dương đắp cho bé một chiếc chăn mỏng, sau đó đi rửa mặt sạch sẽ rồi xuống dưới lầu.
Bảo mẫu đã làm xong điểm tâm sáng, ông cụ Bạch vừa xem báo vừa nói chuyện với con trai. Khi Mễ Dương đi xuống lầu, tiện đi qua phòng ăn chào hỏi họ, cậu nói: "Ông nội, chú Bạch, cháu ngủ rất ngon, bây giờ cháu về nhà đây ạ." Cậu suy nghĩ một lúc lại nói thêm: "Chờ Bạch Lạc Xuyên thức dậy, hai người nói với cậu ấy buổi sáng cháu phải ra ngoài cùng bà ngoại, đến chiều sẽ qua chơi với cậu ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ Bạch đặt tờ báo trong tay xuống, cười nói: "Ngoan lắm, cháu đi đi."
Bạch Kính Vinh nhìn cậu với vẻ mặt ôn hoà, lại hỏi: "Cháu có muốn ở lại ăn sáng đã rồi về không?"
Mễ Dương lắc đầu, ở nhà bà ngoại chắc chắn đã làm xong đồ ăn sáng cho cậu.
Mễ Dương vừa đi khỏi, bà Bạch cũng đúng lúc mang một món ăn kèm mới trộn ra, cô ấy nhìn thấy cậu rời đi thì hỏi: "Dương Dương đi rồi? Trời ạ, em còn có định làm món cháo nấm hương mà thằng bé thích."
Bạch Kính Vinh nhìn cô ấy một cái, cười lắc lắc đầu nói: "Em đối xử với Dương Dương tốt y như đối xử với con ruột của mình vậy."
Bà Bạch cười ha ha nói: "Đúng rồi, dù sao em cũng nhìn thằng bé từ nhỏ tới lớn, có lúc em còn suy nghĩ, nếu có thể nhận nó làm con nuôi thì tốt biết mấy, em thực sự càng nhìn càng thích đứa nhỏ này!"
Bạch Kính Vinh lắc đầu rồi nói: "Quên đi, hiện tai Mễ Trạch Hải nhìn thấy anh là vội vàng né lẹ, em còn trêu chọc con trai nhà người ta. Nếu hai nhà ta kết nghĩa với nhau thật, anh chỉ sợ năm nay Mễ Trạch lại bị chuyển công tác mất.”
Bà Bạch hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Kính Vinh lời ít ý nhiều, nói: "Cậu ấy thăng chức quá nhanh, phải tị hiềm."
Anh ấy vừa nói như vậy, ông cụ Bạch ngồi bên cạnh hừ một tiếng khinh thường, tiếng mở báo càng lớn hơn, Bạch Kính Vinh hạ giọng giải thích nói: "Cha, người cũng biết Mễ Trạch Hải là một người thẳng như ruột ngựa. Lúc trước, không phải vì tính cách này người coi trọng cậu ấy hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro