Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 2
2024-11-25 23:43:40
Nhưng cha mẹ của "nguyên chủ" lại sáng mắt vì tiền, không quan tâm sống chết của con gái. Họ chỉ nghĩ đến khoản tiền lễ hỏi hai trăm đồng, mà ở thôn này là độc nhất. Đủ để có tiền cưới vợ cho con trai.
Chiều nay, người nhà họ Trương sẽ tới đón cô về thị trấn để trực tiếp đăng ký kết hôn. Về phần tuổi tác, phía bên đó đã có cách, sẽ ghi thêm vài tuổi vào hồ sơ của cô.
Biết được sự thật, "nguyên chủ" quyết không chịu cưới. Kết quả là cả gia đình quay ra đánh đập cô, ép buộc cô phải chấp nhận. Trong lúc giằng co, cô đập đầu vào một viên đá trong sân và chết đi.
Lúc này, Ôn Hòa - cô gái vừa tốt nghiệp đại học ở thế kỷ 21 - đã xuyên không vào thân xác này.
Hai người đàn ông trong nhà sợ đánh chết người sẽ phải chịu trách nhiệm, nên đã trốn vào phòng. Dương Kim Hoa không hề ý thức được sự nguy hiểm, vẫn đứng trong sân, thấy Ôn Hòa có dấu hiệu tỉnh lại liền tiếp tục chửi mắng. Nhưng bà không ngờ, cô con gái vốn hiền lành, ngoan ngoãn nay lại dám phản kháng, nắm chặt lấy tay bà với sức mạnh đáng kinh ngạc.
Dương Kim Hoa giật mạnh tay mấy lần mà không thoát ra được, tức tối quát: "Con nhỏ chết tiệt, buông tay ra!"
Phát hiện hai người đàn ông trong nhà không có mặt ở sân, bà gọi lớn, "Mấy người chết hết rồi à? Mau ra đây giúp tôi trói nó lại!"
Chỉ cần người nhà họ Trương đến, mang con gái đi, mọi chuyện coi như xong, không còn liên quan gì đến nhà này nữa.
Nghe xong lời Dương Kim Hoa, cha và anh cả của Ôn Hòa lập tức hành động - một người đi tìm dây thừng, người kia lao đến giữ cô lại.
Ôn Hòa đột nhiên buông tay Dương Kim Hoa ra, đạp mạnh vào bụng bà.
"Ai da!"
Dương Kim Hoa lăn một vòng trên mặt đất.
Ôn Hòa trong cơ thể yếu ớt này cũng chỉ có thể làm được đến vậy. Nhân lúc Dương Kim Hoa ngã xuống, không phòng bị, cô lao đến góc tường, cầm lấy một cây đòn gánh.
Với cơ thể nhỏ bé này, chỉ khi trong tay có vũ khí, Ôn Hòa mới cảm thấy bớt hoảng sợ.
Cha và anh cả của cô thấy vậy cũng không dám lại gần.
"Con đừng trách cha mẹ, nhà nghèo quá, chẳng còn cách nào khác! Nếu không, anh con làm sao lấy được vợ?" Cha cô bắt đầu dùng giọng mềm mỏng.
"Em gái, chỉ cần lần này em giúp anh, anh sẽ nhớ ơn em cả đời! Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà." Anh cả cũng cố thuyết phục.
Ôn Hòa cười lạnh: "Cái gia đình này, tôi không dám nhận!"
Chiều nay, người nhà họ Trương sẽ tới đón cô về thị trấn để trực tiếp đăng ký kết hôn. Về phần tuổi tác, phía bên đó đã có cách, sẽ ghi thêm vài tuổi vào hồ sơ của cô.
Biết được sự thật, "nguyên chủ" quyết không chịu cưới. Kết quả là cả gia đình quay ra đánh đập cô, ép buộc cô phải chấp nhận. Trong lúc giằng co, cô đập đầu vào một viên đá trong sân và chết đi.
Lúc này, Ôn Hòa - cô gái vừa tốt nghiệp đại học ở thế kỷ 21 - đã xuyên không vào thân xác này.
Hai người đàn ông trong nhà sợ đánh chết người sẽ phải chịu trách nhiệm, nên đã trốn vào phòng. Dương Kim Hoa không hề ý thức được sự nguy hiểm, vẫn đứng trong sân, thấy Ôn Hòa có dấu hiệu tỉnh lại liền tiếp tục chửi mắng. Nhưng bà không ngờ, cô con gái vốn hiền lành, ngoan ngoãn nay lại dám phản kháng, nắm chặt lấy tay bà với sức mạnh đáng kinh ngạc.
Dương Kim Hoa giật mạnh tay mấy lần mà không thoát ra được, tức tối quát: "Con nhỏ chết tiệt, buông tay ra!"
Phát hiện hai người đàn ông trong nhà không có mặt ở sân, bà gọi lớn, "Mấy người chết hết rồi à? Mau ra đây giúp tôi trói nó lại!"
Chỉ cần người nhà họ Trương đến, mang con gái đi, mọi chuyện coi như xong, không còn liên quan gì đến nhà này nữa.
Nghe xong lời Dương Kim Hoa, cha và anh cả của Ôn Hòa lập tức hành động - một người đi tìm dây thừng, người kia lao đến giữ cô lại.
Ôn Hòa đột nhiên buông tay Dương Kim Hoa ra, đạp mạnh vào bụng bà.
"Ai da!"
Dương Kim Hoa lăn một vòng trên mặt đất.
Ôn Hòa trong cơ thể yếu ớt này cũng chỉ có thể làm được đến vậy. Nhân lúc Dương Kim Hoa ngã xuống, không phòng bị, cô lao đến góc tường, cầm lấy một cây đòn gánh.
Với cơ thể nhỏ bé này, chỉ khi trong tay có vũ khí, Ôn Hòa mới cảm thấy bớt hoảng sợ.
Cha và anh cả của cô thấy vậy cũng không dám lại gần.
"Con đừng trách cha mẹ, nhà nghèo quá, chẳng còn cách nào khác! Nếu không, anh con làm sao lấy được vợ?" Cha cô bắt đầu dùng giọng mềm mỏng.
"Em gái, chỉ cần lần này em giúp anh, anh sẽ nhớ ơn em cả đời! Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà." Anh cả cũng cố thuyết phục.
Ôn Hòa cười lạnh: "Cái gia đình này, tôi không dám nhận!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro