Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 47
2024-11-25 23:43:40
Ôn Hòa tự nghĩ mình đã giấu kỹ đến mức không ai nhận ra, nhưng không ngờ, Cố Tấn Hoài lại nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Ở nhà một mình thực sự rất chán, lần tới nếu Cố Tấn Hoài có vào rừng, thể nào cô cũng sẽ đi theo. Trước kia nguyên chủ có từng lên núi thật, nhưng chỉ là lên đó cắt cỏ cho heo chứ chưa vào sâu bao giờ.
Ôn Hòa biết rằng chuyến đi này của Cố Tấn Hoài là vào sâu trong rừng, vì nấm ở bên ngoài đã bị người trong thôn hái hết.
Cô duỗi người, đột nhiên cảm thấy nhà mình hơi tối hơn so với trước.
Ánh sáng trong phòng chủ yếu dựa vào cái cửa sổ nhỏ, nhưng hình như có gì đó đang chắn trước cửa sổ. Ôn Hòa ngẩng đầu nhìn lại, thấy có bóng người lấp ló ngoài đó.
"Ai? Ai đang ở ngoài đó?" Ôn Hòa lớn tiếng hỏi.
Người bên ngoài nghe thấy câu hỏi vang lên từ bên trong, thân mình đang rình rập chợt khựng lại. Vương Vĩnh Phú nhận ra đó là giọng con gái, liền hiểu rằng tin tức là thật, trong nhà chỉ có mình Ôn Hòa.
Hắn bèn cợt nhả nói: "Em gái à, là anh Vương đây, em không nhớ anh sao? Chính em đã cho anh uống nước lần trước mà."
Nghe giọng điệu ghê tởm và đáng khinh của hắn, Ôn Hòa lục lại ký ức của nguyên chủ và nhận ra người này là ai. Đây chính là Vương Vĩnh Phú, người ăn chực uống chùa của làng, mặt rỗ, nổi tiếng với cái tên "Vương Nhị mặt rỗ".
Nguyên chủ chưa bao giờ tự nguyện cho hắn nước uống, là hắn mặt dày giành nước của nguyên chủ ở bờ ruộng. Vì chuyện này, Dương Kim Hoa còn mắng chửi nguyên chủ mấy ngày, bảo cô tuổi còn nhỏ đã không ngoan, đi quyến rũ đàn ông, mang nước trong nhà cho người khác uống. Nguyên chủ không cãi lại, lúc ấy cũng chỉ biết im lặng.
Có nhiều người trong làng chứng kiến Vương Vĩnh Phú giành nước uống, nhưng vì ngại Dương Kim Hoa hay gây chuyện nên chỉ có vợ của Vương Hữu Thắng đứng ra nói giúp Ôn Hòa vài câu. Cũng may chuyện không kéo dài lâu, vì sau đó, em trai của Vương Vĩnh Phú - chồng của quả phụ Chu qua đời, và hắn chuyển sự chú ý sang nơi khác.
Tên Vương Nhị mặt rỗ này là một kẻ không biết sợ trời đất, nghe nói khi em trai hắn qua đời, hắn không chỉ muốn lấy công việc của em mình, mà còn muốn cả vợ của em mình. Sau đó, anh cả của họ đứng ra hòa giải, Vương Vĩnh Phú mới chịu nhường công việc cho anh cả và dừng lại.
Từ khi lên thành phố, Vương Vĩnh Phú có bao giờ về thôn đâu. Không ngờ vừa về đã mò tới nhà Cố Tấn Hoài. Nghĩ lại, Ôn Hòa liền hiểu ra, có lẽ là Chu Thúy không cam tâm sau khi bị cô đuổi đi, hoặc cô ta muốn chĩa hướng chú ý của Vương Vĩnh Phú sang chỗ khác, dẫn hắn đến đây gây rắc rối.
Ở nhà một mình thực sự rất chán, lần tới nếu Cố Tấn Hoài có vào rừng, thể nào cô cũng sẽ đi theo. Trước kia nguyên chủ có từng lên núi thật, nhưng chỉ là lên đó cắt cỏ cho heo chứ chưa vào sâu bao giờ.
Ôn Hòa biết rằng chuyến đi này của Cố Tấn Hoài là vào sâu trong rừng, vì nấm ở bên ngoài đã bị người trong thôn hái hết.
Cô duỗi người, đột nhiên cảm thấy nhà mình hơi tối hơn so với trước.
Ánh sáng trong phòng chủ yếu dựa vào cái cửa sổ nhỏ, nhưng hình như có gì đó đang chắn trước cửa sổ. Ôn Hòa ngẩng đầu nhìn lại, thấy có bóng người lấp ló ngoài đó.
"Ai? Ai đang ở ngoài đó?" Ôn Hòa lớn tiếng hỏi.
Người bên ngoài nghe thấy câu hỏi vang lên từ bên trong, thân mình đang rình rập chợt khựng lại. Vương Vĩnh Phú nhận ra đó là giọng con gái, liền hiểu rằng tin tức là thật, trong nhà chỉ có mình Ôn Hòa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn bèn cợt nhả nói: "Em gái à, là anh Vương đây, em không nhớ anh sao? Chính em đã cho anh uống nước lần trước mà."
Nghe giọng điệu ghê tởm và đáng khinh của hắn, Ôn Hòa lục lại ký ức của nguyên chủ và nhận ra người này là ai. Đây chính là Vương Vĩnh Phú, người ăn chực uống chùa của làng, mặt rỗ, nổi tiếng với cái tên "Vương Nhị mặt rỗ".
Nguyên chủ chưa bao giờ tự nguyện cho hắn nước uống, là hắn mặt dày giành nước của nguyên chủ ở bờ ruộng. Vì chuyện này, Dương Kim Hoa còn mắng chửi nguyên chủ mấy ngày, bảo cô tuổi còn nhỏ đã không ngoan, đi quyến rũ đàn ông, mang nước trong nhà cho người khác uống. Nguyên chủ không cãi lại, lúc ấy cũng chỉ biết im lặng.
Có nhiều người trong làng chứng kiến Vương Vĩnh Phú giành nước uống, nhưng vì ngại Dương Kim Hoa hay gây chuyện nên chỉ có vợ của Vương Hữu Thắng đứng ra nói giúp Ôn Hòa vài câu. Cũng may chuyện không kéo dài lâu, vì sau đó, em trai của Vương Vĩnh Phú - chồng của quả phụ Chu qua đời, và hắn chuyển sự chú ý sang nơi khác.
Tên Vương Nhị mặt rỗ này là một kẻ không biết sợ trời đất, nghe nói khi em trai hắn qua đời, hắn không chỉ muốn lấy công việc của em mình, mà còn muốn cả vợ của em mình. Sau đó, anh cả của họ đứng ra hòa giải, Vương Vĩnh Phú mới chịu nhường công việc cho anh cả và dừng lại.
Từ khi lên thành phố, Vương Vĩnh Phú có bao giờ về thôn đâu. Không ngờ vừa về đã mò tới nhà Cố Tấn Hoài. Nghĩ lại, Ôn Hòa liền hiểu ra, có lẽ là Chu Thúy không cam tâm sau khi bị cô đuổi đi, hoặc cô ta muốn chĩa hướng chú ý của Vương Vĩnh Phú sang chỗ khác, dẫn hắn đến đây gây rắc rối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro