Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 55
2024-11-25 23:43:40
Cố Tấn Hoài dẫn cô đi mua hai túi sủi cảo hấp và bốn cái bánh bao.
"Chết rồi, em quên mang ấm nước!" Ôn Hòa đột nhiên nhớ ra, trong nhà có cái ấm nước quân dụng, mặc dù sơn đã bong tróc nhưng vẫn dùng tốt.
Cố Tấn Hoài cười nhẹ, lấy từ trong túi quân dụng ra một cái ấm nước. "Anh mang rồi, đổ đầy nước luôn rồi."
"Anh chu đáo thật." Hai người cứ thế mà đi, bất giác đã rời xa khu vực ga tàu. Đột nhiên, Ôn Hòa thấy một bóng dáng quen thuộc. Nhưng người đó tóc tai rối bù, bước đi vội vã, chỉ một chốc đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
“Em nhìn gì vậy?” Cố Tấn Hoài thấy Ôn Hòa cứ nhìn xung quanh, liền hỏi.
“Em nghĩ mình vừa nhìn thấy Ôn Mỹ Lệ.” Ôn Hòa nói nhỏ, không quên thêm vào rằng đối phương trông có vẻ khá chật vật.
Cố Tấn Hoài định khuyên cô không cần bận tâm đến người không liên quan, nhưng nhìn biểu cảm của Ôn Hòa, nào có vẻ gì là bận tâm đâu. Rõ ràng cô chỉ đang vui vẻ khi thấy người gặp nạn mà thôi.
Cô vợ này thật đơn thuần, cảm xúc thế nào cũng viết rõ trên khuôn mặt.
“Thôi đi thôi, bình thường tàu hay đến muộn nhưng nhỡ đâu hôm nay tàu đến sớm?”
Cố Tấn Hoài nói vậy, nhưng thực tế trường hợp tàu đến sớm gần như không có. Tuy nhiên, khi hai người đến trạm, quả thật tàu lửa vừa mới tiến vào ga.
Cuối cùng Ôn Hòa cũng được tận mắt thấy đoàn tàu lửa sơn màu xanh huyền thoại.
“Loảng xoảng xích, loảng xoảng xích...” Tiếng tàu lửa vang lên, tàu đến sớm hơn dự kiến 5 phút.
Hành khách lục tục xuống xe, trạm ga bên kia cũng bắt đầu cho phép khách mới lên tàu. Hành trình của hai người là khoảng cách ngắn, không có vé giường mềm, chỉ có vé ghế cứng.
Cũng may giờ này không phải dịp cao điểm, người ra ngoài cũng không nhiều, toa tàu của họ không quá đông đúc, ghế sáu người nhưng chỉ có hai người ngồi.
Cho đến khi tàu chạy, vẫn chưa có thêm ai vào ngồi, làm Cố Tấn Hoài thấy nhẹ nhõm phần nào. Ở kiếp trước, anh đã đi tàu lửa sơn màu xanh không ít lần, mỗi lần đều chen chúc tới ngộp thở, lần này coi như may mắn.
Tới tỉnh còn phải qua vài trạm nữa, hiện tại thì chưa có ai ngồi cạnh họ, nhưng ai biết tiếp theo sẽ thế nào. Lỡ như có người lên, và người đó là đàn ông ngồi cạnh Ôn Hòa, chắc chắn anh sẽ không vui.
Vì thế, anh ngồi ở ngoài, để Ôn Hòa ngồi phía trong, cạnh cửa sổ.
Ôn Hòa nhìn ra cảnh vật bên ngoài, kiếp trước cô đã từng đi tàu điện ngầm, nhưng tàu lửa thế này thì chưa bao giờ.
"Chết rồi, em quên mang ấm nước!" Ôn Hòa đột nhiên nhớ ra, trong nhà có cái ấm nước quân dụng, mặc dù sơn đã bong tróc nhưng vẫn dùng tốt.
Cố Tấn Hoài cười nhẹ, lấy từ trong túi quân dụng ra một cái ấm nước. "Anh mang rồi, đổ đầy nước luôn rồi."
"Anh chu đáo thật." Hai người cứ thế mà đi, bất giác đã rời xa khu vực ga tàu. Đột nhiên, Ôn Hòa thấy một bóng dáng quen thuộc. Nhưng người đó tóc tai rối bù, bước đi vội vã, chỉ một chốc đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
“Em nhìn gì vậy?” Cố Tấn Hoài thấy Ôn Hòa cứ nhìn xung quanh, liền hỏi.
“Em nghĩ mình vừa nhìn thấy Ôn Mỹ Lệ.” Ôn Hòa nói nhỏ, không quên thêm vào rằng đối phương trông có vẻ khá chật vật.
Cố Tấn Hoài định khuyên cô không cần bận tâm đến người không liên quan, nhưng nhìn biểu cảm của Ôn Hòa, nào có vẻ gì là bận tâm đâu. Rõ ràng cô chỉ đang vui vẻ khi thấy người gặp nạn mà thôi.
Cô vợ này thật đơn thuần, cảm xúc thế nào cũng viết rõ trên khuôn mặt.
“Thôi đi thôi, bình thường tàu hay đến muộn nhưng nhỡ đâu hôm nay tàu đến sớm?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tấn Hoài nói vậy, nhưng thực tế trường hợp tàu đến sớm gần như không có. Tuy nhiên, khi hai người đến trạm, quả thật tàu lửa vừa mới tiến vào ga.
Cuối cùng Ôn Hòa cũng được tận mắt thấy đoàn tàu lửa sơn màu xanh huyền thoại.
“Loảng xoảng xích, loảng xoảng xích...” Tiếng tàu lửa vang lên, tàu đến sớm hơn dự kiến 5 phút.
Hành khách lục tục xuống xe, trạm ga bên kia cũng bắt đầu cho phép khách mới lên tàu. Hành trình của hai người là khoảng cách ngắn, không có vé giường mềm, chỉ có vé ghế cứng.
Cũng may giờ này không phải dịp cao điểm, người ra ngoài cũng không nhiều, toa tàu của họ không quá đông đúc, ghế sáu người nhưng chỉ có hai người ngồi.
Cho đến khi tàu chạy, vẫn chưa có thêm ai vào ngồi, làm Cố Tấn Hoài thấy nhẹ nhõm phần nào. Ở kiếp trước, anh đã đi tàu lửa sơn màu xanh không ít lần, mỗi lần đều chen chúc tới ngộp thở, lần này coi như may mắn.
Tới tỉnh còn phải qua vài trạm nữa, hiện tại thì chưa có ai ngồi cạnh họ, nhưng ai biết tiếp theo sẽ thế nào. Lỡ như có người lên, và người đó là đàn ông ngồi cạnh Ôn Hòa, chắc chắn anh sẽ không vui.
Vì thế, anh ngồi ở ngoài, để Ôn Hòa ngồi phía trong, cạnh cửa sổ.
Ôn Hòa nhìn ra cảnh vật bên ngoài, kiếp trước cô đã từng đi tàu điện ngầm, nhưng tàu lửa thế này thì chưa bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro