Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 7
2024-11-25 23:43:40
Cố Tấn Hoài quan sát cô từ đầu đến chân một lần: "Cô lấy gì để thế chấp?"
Ôn Hòa im lặng, ngoài chính bản thân mình, cô chẳng có gì cả.
"Vậy gả cho tôi." Đột nhiên Cố Tấn Hoài tỏ ra hứng thú.
Cô gái này thật sự đặc biệt, không hề tránh né anh như những người khác, sự ngưỡng mộ cũng chỉ trong thoáng chốc rồi ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Cô gái trước mặt mặc bộ quần áo đầy miếng vá, dáng người chỉ khoảng mét sáu, gầy gò như cây que.
Dù gương mặt hốc hác, nhưng ngũ quan lại khá thanh tú.
Chăm sóc tốt một chút, có khi sẽ ra dáng đấy.
Có lẽ cuộc đời này của anh, Cố Tấn Hoài, không cần phải sống cô độc đến hết đời.
"Cái gì?" Ôn Hòa ngỡ rằng mình nghe nhầm.
"Không nghe rõ thì thôi." Cố Tấn Hoài đột nhiên cảm thấy hối hận với ý nghĩ bồng bột của mình.
Ôn Hòa lập tức nắm lấy tay áo của anh: "Anh nói thật chứ?"
Gả cho người đàn ông này, lợi ích quá lớn. Nếu những gì cô nghe được ở khu nhà thanh niên trí thức là thật, thì gả cho anh chính là lựa chọn an toàn nhất.
Nếu lấy anh, cô có thể rời khỏi nhà họ Ôn, tránh việc bị bán đi lần nữa.
Chờ thêm vài năm nữa, khi tình hình khá lên, cô có thể hoàn toàn rời khỏi gia đình đó và sống theo ý mình, kiếm lại gấp trăm ngàn lần số tiền đã bỏ ra. Đến lúc đó, chắc chắn anh sẽ thả cô đi.
Mặc dù nơi này điều kiện kém một chút, nhưng Ôn Hòa không thể phủ nhận rằng gương mặt của Cố Tấn Hoài rất hợp với gu thẩm mỹ của cô. Nhìn gương mặt này, cô cảm thấy ngay cả bữa ăn cũng ngon hơn vài phần.
Còn chuyện mùi hôi từ chuồng bò bên cạnh, cũng không thể đòi hỏi mọi thứ đều hoàn hảo cho mình.
Ôn Hòa nghĩ đến đó liền muốn cười, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tấn Hoài, cô đành nín lại: "Anh không đùa tôi đấy chứ?"
Cố Tấn Hoài nhìn những biểu cảm không ngừng thay đổi trên gương mặt Ôn Hòa, khóe miệng khẽ giật. Liệu giờ đổi ý có còn kịp không?
Ôn Hòa đã nói tới mức này, cho dù đối phương có đang đùa mình, nhìn thấy nhiều lợi ích như vậy, cô vẫn muốn cố gắng thúc đẩy.
"À, anh yên tâm, tôi không phải đến đây vì tiền hay vì con người của anh đâu!" Ôn Hòa cố gắng biện minh, nhưng nghe xong lại cảm thấy mình đang "lạy ông tôi ở bụi này" một cách khá rõ ràng.
Ôn Hòa im lặng, ngoài chính bản thân mình, cô chẳng có gì cả.
"Vậy gả cho tôi." Đột nhiên Cố Tấn Hoài tỏ ra hứng thú.
Cô gái này thật sự đặc biệt, không hề tránh né anh như những người khác, sự ngưỡng mộ cũng chỉ trong thoáng chốc rồi ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Cô gái trước mặt mặc bộ quần áo đầy miếng vá, dáng người chỉ khoảng mét sáu, gầy gò như cây que.
Dù gương mặt hốc hác, nhưng ngũ quan lại khá thanh tú.
Chăm sóc tốt một chút, có khi sẽ ra dáng đấy.
Có lẽ cuộc đời này của anh, Cố Tấn Hoài, không cần phải sống cô độc đến hết đời.
"Cái gì?" Ôn Hòa ngỡ rằng mình nghe nhầm.
"Không nghe rõ thì thôi." Cố Tấn Hoài đột nhiên cảm thấy hối hận với ý nghĩ bồng bột của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hòa lập tức nắm lấy tay áo của anh: "Anh nói thật chứ?"
Gả cho người đàn ông này, lợi ích quá lớn. Nếu những gì cô nghe được ở khu nhà thanh niên trí thức là thật, thì gả cho anh chính là lựa chọn an toàn nhất.
Nếu lấy anh, cô có thể rời khỏi nhà họ Ôn, tránh việc bị bán đi lần nữa.
Chờ thêm vài năm nữa, khi tình hình khá lên, cô có thể hoàn toàn rời khỏi gia đình đó và sống theo ý mình, kiếm lại gấp trăm ngàn lần số tiền đã bỏ ra. Đến lúc đó, chắc chắn anh sẽ thả cô đi.
Mặc dù nơi này điều kiện kém một chút, nhưng Ôn Hòa không thể phủ nhận rằng gương mặt của Cố Tấn Hoài rất hợp với gu thẩm mỹ của cô. Nhìn gương mặt này, cô cảm thấy ngay cả bữa ăn cũng ngon hơn vài phần.
Còn chuyện mùi hôi từ chuồng bò bên cạnh, cũng không thể đòi hỏi mọi thứ đều hoàn hảo cho mình.
Ôn Hòa nghĩ đến đó liền muốn cười, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tấn Hoài, cô đành nín lại: "Anh không đùa tôi đấy chứ?"
Cố Tấn Hoài nhìn những biểu cảm không ngừng thay đổi trên gương mặt Ôn Hòa, khóe miệng khẽ giật. Liệu giờ đổi ý có còn kịp không?
Ôn Hòa đã nói tới mức này, cho dù đối phương có đang đùa mình, nhìn thấy nhiều lợi ích như vậy, cô vẫn muốn cố gắng thúc đẩy.
"À, anh yên tâm, tôi không phải đến đây vì tiền hay vì con người của anh đâu!" Ôn Hòa cố gắng biện minh, nhưng nghe xong lại cảm thấy mình đang "lạy ông tôi ở bụi này" một cách khá rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro