Chương 30 - Biết Về Đồ Cổ

Năm 1984

Nhất Chi Đằng La

2024-08-06 23:48:28

Ở những năm 80, Nhân Dân Nhật Báo chính là phương tiện để mọi người nắm bắt tin tức thời sự nhanh gọn nhất.

Mà tựa đề bài viết đầu tiên của trang báo “Thực hiện mục tiêu mới trong năm mới” với chữ viết to, in màu đen đậm cực kỳ bắt mắt, nội dung bên trong tờ báo cũng vô cùng phong phú.

Mà ngày tháng Khương Chi quan tâm nhất đã được cô tìm thấy ở một vị trí khó nhìn nhất trên đầu tờ báo.

Ngày 23 tháng 2 năm 1984.

Hàng chữ nhỏ này vừa đập vào mắt cô, bàn tay cầm tờ báo của Khương Chi càng siết chặt hơn. Quả nhiên là những năm 80.

Đóng tờ báo lại, Khương Chi chuyển hướng, bắt chuyện với đứa nhỏ đang ngoan ngoãn đứng cạnh cô, đợi đến khi cô hiểu rõ ràng thân phận của cơ thể này thì đã là buổi trưa. Thế nhưng thời tiết lạnh lẽo, âm u lúc này như rót chì vào người cô, hoa tuyết tung bay trong không trung cũng bắt đầu rơi xuống đất.

Bây giờ đang là lúc trời đông giá rét, không đốt lò sưởi nên căn phòng vô cùng lạnh lẽo.

Khương Chi cụp mắt xuống, che đi vẻ đắng cay trong mắt mình.

Cô không nghĩ đến mình đã sống một đời thuận lợi, trôi chảy đến như vậy, nhưng cuối cùng lại trở thành một người phụ nữ mang đầy tiếng xấu.

Khương Chi Tử và Khương Chi, hai cái tên chỉ khác nhau đúng một chữ nhưng lại là hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt.

Khương Chi Tử này chưa qua hai mươi ba tuổi, có một đứa con trai bốn tuổi, cũng chính là nhóc con đang đứng cạnh cô lúc này, đứa nhỏ chưa được đặt tên, chỉ có cái tên ở nhà là Đản Tử.

Điều này chứng tỏ Khương Chi Tử sinh đứa nhỏ này khi mười chín tuổi, việc này cũng không sao, vì người ở nông thôn thường kết hôn và sinh con sớm, thế nhưng đáng nói là Khương Chi Tử lại là người đuổi kịp trào lưu, chưa kết hôn mà đã có con.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sống ở thời đại mà con người có tư tưởng rất bảo thủ, nhất là ở những nơi nông thôn hoang vắng, tuyệt đối không cho phép những chuyện thế này được xảy ra.

Chẳng qua thời đại này cũng không còn hình phạt nhét người vào lồng heo rồi thả xuống nước như thời cổ đại nữa.

Nhưng cho dù như vậy thì dư luận xã hội, nhất là những người nhiều chuyện trong thôn tuyệt đối có thể bức người ta vào đường cùng, chuyện này cũng không khá hơn nhét vào lồng heo dìm xuống nước là bao.

Hơn nữa, cũng chính vì vấn đề này mà Khương Chi Tử bị đưa ra giáo dục công khai, có thể nói đã mất hết mặt mũi.

Cái thôn này có cái tên cực kỳ đại chúng, thôn Khương Gia, hầu hết thôn dân đều mang họ Khương.

Nhà của Khương Chi Tử là một gia đình rất tầm thường trong thôn Khương Gia, nếu nói nhà họ Khương có gì đặc biệt hơn những nhà khác trong thôn thì chính là việc trong nhà có bảy bông hoa với thanh danh hiển hách.

Nhà họ Khương không có con trai, mẹ Khương sinh được tất cả bảy cô con gái.

Khương Chi Tử xếp thứ sáu, lấy hoa chi tử* làm tên. Mà sáng nay, người phụ nữ đanh đá đến nhà cãi vả vì một miếng đồ ăn cũng chính là một trong bảy bông hoa của nhà họ Khương, người chị cả, lấy hoa đào làm tên.

*Hoa chi tử: Hoa dành dành

Trong bảy bông hoa của nhà họ Khương, người có nhan sắc nổi bật nhất là Khương Chi Tử.

Nghe nói Khương Chi Tử có làn da trắng, gương mặt xinh đẹp, đôi chân dài, mặt trái xoan, mày lá liễu.

Đôi mắt to, trong veo như nước, lúc nhìn người khác luôn mang vẻ e ấp, cộng thêm giọng nói mềm mại, nũng nịu hơn rất nhiều thanh niên trí thức từ thành phố về nông thôn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Biết Về Đồ Cổ

Số ký tự: 0