Chương 30 - Biết Về Đồ Cổ

Người Người Mơ...

Nhất Chi Đằng La

2024-08-06 23:48:28

Mười dặm tám thôn quanh đó có biết bao thanh niên phải trèo đèo lội suối tìm đến chỉ vì muốn ngắm nhìn và được nói vài câu với Khương Chi Tử.

Cha mẹ Khương cũng vì con gái có nhan sắc xinh đẹp thế này mà vô cùng tự hào, thậm chí còn dồn hết vốn liếng trong nhà để đưa Khương Chi Tử vào học ở trường công xã trên thị trấn, họ chờ mong cô con gái này có thể gả cho một nhà nhiều tiền, để cả nhà họ Khương được dựa vào.

Khương Chi Tử cũng là người không chịu thua kém, sau khi tốt nghiệp trường cấp hai của công xã thì được đề cử đến học trường cấp ba ở huyện thành.

Khi đó, nhà họ Khương đều tập trung tất cả vốn liếng cho Khương Chi Tử, mọi người trong nhà đều nghiêm chỉnh bồi dưỡng Khương Chi Tử thành một cô chủ nhà giàu có.

Mười đầu ngón tay của cô ta không dính nước xuân, không phải làm việc gì trong nhà cả, cũng bởi vì được nuông chiều từ bé mà tính tình cô ta trở nên ương ngạnh, ích kỷ. Khi Khương Chi Tử ăn thịt, những người khác cũng đừng hòng được húp canh, cô ta sai bảo người nhà họ Khương như người giúp việc của mình.

Nhưng người nhà họ Khương vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu, tuy bị đối xử như vậy nhưng ai cũng vui vẻ chịu đựng.

Mọi việc bắt đầu bước sang một ngã rẽ khác khi Khương Chi Tử mười tám tuổi.

Giấc mơ một người đắc đạo gà chó thăng thiên của cha mẹ Khương cũng tan vỡ từ lúc đó.

Ngày hôm đó, Khương Chi Tử và mấy chị em của mình lên núi hái hoa cúc và bị lạc đường.

Người nhà họ Khương vô cùng sốt ruột, vội vàng nhờ người trong thôn lên núi tìm người, nhưng tìm đến đêm tối cũng không tìm thấy một sợi tóc của Khương Chi Tử, người trong thôn đều nói có lẽ đã bị sói trong núi tha đi rồi.

Người nhà họ Khương vô cùng đau thương, củ cải trắng họ vất vả chăm sóc đã chết trong đất ngay cả khi chưa thấy được mầm xanh, ai mà không khổ sở.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng khi người nhà họ Khương chuẩn bị đào hố, chôn quần áo và di vật của Khương Chi Tử xuống, lập mộ cho thì cô ta đã nguyên vẹn trở về từ trên núi, ngoại trừ quần áo bị rách ra thì trên người không bị thương tổn gì.

Như thế này rất tốt! Trước đây Khương Chi Tử nổi tiếng xinh đẹp, bây giờ lại có thêm danh tiếng là một người có phúc.

Thử nghĩ mà xem, một cô gái mới lớn, tay trói gà còn không chặt, một mình lạc trong rừng núi hoang vắng suốt cả đêm, đến khi trở về cũng không bị thương chỗ nào, đây chẳng phải người có phúc được Quan m Bồ Tát phù hộ sao?

Hầu hết mọi người trong thôn đều suy nghĩ như vậy, tất cả đều nghĩ Khương Chi Tử chính là người may mắn.

Trong thoáng chốc người nhà họ Khương là người phấn khởi nhất, vì củ cải họ trồng không những không chết mà càng mọng nước, có giá trị cao.

Khương Chi Tử sắp tốt nghiệp trường cấp ba huyện Thấm, một đóa hoa tươi đẹp như thế, tất nhiên phải ra tay trước chiếm được lợi thế.

Trong thôn không cho phép yêu đương tự do, cho nên những người cùng trang lứa với Khương Chi Tử đã tranh nhau tìm bà mai đến nhà hỏi cưới, chỉ sợ chậm chân sẽ bị người khác cướp mất.

Đáng tiếc, người từ mười dặm tám thôn quanh đó nhờ bà mai đến nhà đều bị nhà họ Khương từ chối ngay ngoài cửa.

Lý do sao? A, Khương Chi Tử nhà chúng tôi không gả cho nông dân không có tiền đồ.

Trước đó, người đến cầu hôn không ít nhưng vừa nghe thấy lý do này, tất cả còn chịu đựng được sao?

Thế là cả đám đều coi nhà họ Khương như cái gai trong mắt mình, trong thoáng chốc người nhà họ Khương bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Biết Về Đồ Cổ

Số ký tự: 0