Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Nhưng anh không thể nói tử tế một chút được hay sao? Cần gì phải hung dữ như vậy!
Kỳ Dạ Thần nghẹn họng, há miệng nửa ngày cũng không nói được lời nào, anh bực bội túm tóc, xoay người bỏ đi,
Nhưng khi nhìn thấy cô xách theo một túi đồ nặng trĩu, anh lại mềm lòng.
Người phụ nữ này chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, đang mang thai mà còn xách nặng như vậy, lỡ khiến con có chuyện gì thì sao?
Anh giật lấy túi đồ từ tay Thẩm Dao, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
Thẩm Dao ngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng, dáng vẻ ngây ngốc của cô trong mắt Kỳ Dạ Thần lại như không muốn cùng anh về nhà, giọng nói của anh lại lạnh lùng hơn: "Thôi vậy, không đưa nữa."
Anh xách túi đồ xoay người bỏ đi, lại bị Thẩm Dao kéo lấy vạt áo, mỉm cười rạng rỡ nói: "Cảm ơn ông xã đưa em về nhà."
Sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh, cứng ngắc "Ừ" một tiếng, sau đó lạnh lùng xoay người bước đi.
Chỉ là bước chân vội vã cùng dái tai đỏ ửng đã tố cáo tâm trạng lúc này của anh.
Nhìn thấy vậy, nụ cười của Thẩm Dao càng thêm rạng rỡ.
Không ngờ Kỳ Dạ Thần lại ngây thơ đến vậy.
Đi về phía trước, Kỳ Dạ Thần cảm nhận nhịp tim đập nhanh, khóe môi bất giác nhếch lên.
Mắt liếc thấy cô chậm rãi đi theo sau, anh vô thức bước đi chậm lại.
Hai người sóng bước bên nhau, xem ra lời đồn phụ nữ biết làm nũng thường có số hưởng quả nhiên là đúng.
Ngay cả Kỳ Dạ Thần cũng không thoát khỏi lưới tình.
Biết được điều này, sau này cô đã có cách đối phó với Kỳ Dạ Thần rồi.
Ánh mắt Thẩm Dao bỗng bị thu hút bởi người bán đá bào dưới gốc cây ven đường.
Cô dừng bước, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm về phía đó.
Thấy cô không đi nữa, Kỳ Dạ Thần nghĩ cô lại định giở trò nên liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu hồng phấn, hai tay xoa bụng, nhìn chằm chằm vào quầy đá bào, thỉnh thoảng lại liếm đôi môi khô khốc, trông như chú mèo con thèm thuồng.
Anh hỏi: "Muốn ăn đá bào à?"
Thẩm Dao vội vàng gật đầu: "Muốn."
Khóe môi Kỳ Dạ Thần khẽ nhếch: "Không mua."
"..."
Không mua thì nói làm gì? Đồ đàn ông keo kiệt! Thảo nào vợ bỏ theo trai.
Nhìn thấy cô chu môi tủi thân, Kỳ Dạ Thần lại mềm lòng, kéo tay cô đi về phía gốc cây.
Hai người đến quầy đá bào, người bán là một bà cụ tóc bạc phơ, thấy có khách tới, bà ấy nở nụ cười hiền từ.
"Các cháu muốn ăn vị gì?"
Thẩm Dao chỉ vào dưa hấu đỏ au trên tấm bảng gỗ: "Dưa hấu ạ."
“Được rồi.”
Bà lão nhanh nhẹn dùng dao bào, bào vụn tảng băng lớn trong thùng, chất thành một ngọn núi băng nhỏ rồi rưới lên trên một lớp nước ép dưa hấu, sau đó còn múc thêm một muỗng thịt dưa hấu để lên trên trang trí.
Tổng cộng ba hào, Thẩm Dao định lấy tiền trong túi đưa cho bà ấy, nhưng Kỳ Dạ Thần đã nhanh chân hơn một bước, trả tiền.
Thẩm Dao cầm ly đá bào dưa hấu, ăn ngấu nghiến mấy miếng lớn, những viên đá mát lạnh hòa quyện cùng vị ngọt của dưa hấu khiến cô thỏa mãn nheo mắt, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhưng chưa kịp ăn hết thì đã bị Kỳ Dạ Thần không chút lưu tình cướp mất, cô theo bản năng giật lại, nhưng lại bị anh né tránh.
Thẩm Dao cau mày: “Kỳ Dạ Thần, anh làm gì vậy? Em còn chưa ăn xong mà.”
“Chỉ được ăn hai miếng thôi, dưa hấu với đá đều lạnh, bác sĩ dặn phải ăn ít.”
Thẩm Dao bĩu môi, cụp mắt xuống, giọng nói ngọt ngào: “Em sắp đến ngày sinh rồi, không sao đâu, hơn nữa còn nhiều như vậy, không ăn thì lãng phí.”
Cô vừa nói vừa đưa tay muốn giật lại, nhưng lại một lần nữa bị Kỳ Dạ Thần né tránh, anh nhanh chóng ăn hết sạch trước mặt Thẩm Dao.
Kỳ Dạ Thần nghẹn họng, há miệng nửa ngày cũng không nói được lời nào, anh bực bội túm tóc, xoay người bỏ đi,
Nhưng khi nhìn thấy cô xách theo một túi đồ nặng trĩu, anh lại mềm lòng.
Người phụ nữ này chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, đang mang thai mà còn xách nặng như vậy, lỡ khiến con có chuyện gì thì sao?
Anh giật lấy túi đồ từ tay Thẩm Dao, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
Thẩm Dao ngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng, dáng vẻ ngây ngốc của cô trong mắt Kỳ Dạ Thần lại như không muốn cùng anh về nhà, giọng nói của anh lại lạnh lùng hơn: "Thôi vậy, không đưa nữa."
Anh xách túi đồ xoay người bỏ đi, lại bị Thẩm Dao kéo lấy vạt áo, mỉm cười rạng rỡ nói: "Cảm ơn ông xã đưa em về nhà."
Sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh, cứng ngắc "Ừ" một tiếng, sau đó lạnh lùng xoay người bước đi.
Chỉ là bước chân vội vã cùng dái tai đỏ ửng đã tố cáo tâm trạng lúc này của anh.
Nhìn thấy vậy, nụ cười của Thẩm Dao càng thêm rạng rỡ.
Không ngờ Kỳ Dạ Thần lại ngây thơ đến vậy.
Đi về phía trước, Kỳ Dạ Thần cảm nhận nhịp tim đập nhanh, khóe môi bất giác nhếch lên.
Mắt liếc thấy cô chậm rãi đi theo sau, anh vô thức bước đi chậm lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người sóng bước bên nhau, xem ra lời đồn phụ nữ biết làm nũng thường có số hưởng quả nhiên là đúng.
Ngay cả Kỳ Dạ Thần cũng không thoát khỏi lưới tình.
Biết được điều này, sau này cô đã có cách đối phó với Kỳ Dạ Thần rồi.
Ánh mắt Thẩm Dao bỗng bị thu hút bởi người bán đá bào dưới gốc cây ven đường.
Cô dừng bước, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm về phía đó.
Thấy cô không đi nữa, Kỳ Dạ Thần nghĩ cô lại định giở trò nên liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu hồng phấn, hai tay xoa bụng, nhìn chằm chằm vào quầy đá bào, thỉnh thoảng lại liếm đôi môi khô khốc, trông như chú mèo con thèm thuồng.
Anh hỏi: "Muốn ăn đá bào à?"
Thẩm Dao vội vàng gật đầu: "Muốn."
Khóe môi Kỳ Dạ Thần khẽ nhếch: "Không mua."
"..."
Không mua thì nói làm gì? Đồ đàn ông keo kiệt! Thảo nào vợ bỏ theo trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy cô chu môi tủi thân, Kỳ Dạ Thần lại mềm lòng, kéo tay cô đi về phía gốc cây.
Hai người đến quầy đá bào, người bán là một bà cụ tóc bạc phơ, thấy có khách tới, bà ấy nở nụ cười hiền từ.
"Các cháu muốn ăn vị gì?"
Thẩm Dao chỉ vào dưa hấu đỏ au trên tấm bảng gỗ: "Dưa hấu ạ."
“Được rồi.”
Bà lão nhanh nhẹn dùng dao bào, bào vụn tảng băng lớn trong thùng, chất thành một ngọn núi băng nhỏ rồi rưới lên trên một lớp nước ép dưa hấu, sau đó còn múc thêm một muỗng thịt dưa hấu để lên trên trang trí.
Tổng cộng ba hào, Thẩm Dao định lấy tiền trong túi đưa cho bà ấy, nhưng Kỳ Dạ Thần đã nhanh chân hơn một bước, trả tiền.
Thẩm Dao cầm ly đá bào dưa hấu, ăn ngấu nghiến mấy miếng lớn, những viên đá mát lạnh hòa quyện cùng vị ngọt của dưa hấu khiến cô thỏa mãn nheo mắt, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhưng chưa kịp ăn hết thì đã bị Kỳ Dạ Thần không chút lưu tình cướp mất, cô theo bản năng giật lại, nhưng lại bị anh né tránh.
Thẩm Dao cau mày: “Kỳ Dạ Thần, anh làm gì vậy? Em còn chưa ăn xong mà.”
“Chỉ được ăn hai miếng thôi, dưa hấu với đá đều lạnh, bác sĩ dặn phải ăn ít.”
Thẩm Dao bĩu môi, cụp mắt xuống, giọng nói ngọt ngào: “Em sắp đến ngày sinh rồi, không sao đâu, hơn nữa còn nhiều như vậy, không ăn thì lãng phí.”
Cô vừa nói vừa đưa tay muốn giật lại, nhưng lại một lần nữa bị Kỳ Dạ Thần né tránh, anh nhanh chóng ăn hết sạch trước mặt Thẩm Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro