Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Anh nhai vụn những vụn đá trong miệng rồi nuốt xuống, giọng điệu thờ ơ: “Không lãng phí đâu, anh ăn.”
“…”
Đây là lần đầu tiên có người ngang nhiên cướp đồ ăn trước mặt cô như vậy, Thẩm Dao tức giận đến mức phừng phừng lửa giận, đỉnh đầu như bốc khói, hùng hổ đi về phía trước.
Kỳ Dạ Thần nhìn bóng lưng màu hồng rời đi, lắc lư như một chú chim cánh cụt, không hiểu sao tâm trạng anh rất tốt.
Anh đưa tiền cho bà lão làm thêm một ly đá bào lớn rồi đuổi theo.
Thẩm Dao bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một vùng mát mẻ.
Kỳ Dạ Thần đưa ly cho cô, giọng nói lạnh lùng: “Ăn từ từ thôi.”
Trở về nhà, Thẩm Dao xách túi thức ăn đã mua vào bếp.
Kỳ Dạ Thần thay bộ quần áo bẩn trên người, sau đó giặt sạch phơi trên ban công, anh định vào bếp nấu cơm, nhưng vừa đến cửa thì đã nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ đang bận rộn bên trong.
Thẩm Dao rửa sạch cá, đặt lên thớt rồi dùng dao rạch một đường trên bụng cá, làm vậy khi ninh canh cá sẽ đậm đà hơn.
Thấy Kỳ Dạ Thần đứng ở cửa không có việc gì làm, giọng nói mềm mại ngọt ngào cất lên: “Em nấu cơm, anh có kiêng gì không?”
Kỳ Dạ Thần lạnh lùng nói: “Kết hôn tám tháng rồi, ngay cả việc anh có kiêng gì cũng không biết? Thẩm Dao, em giỏi thật đấy.”
Thẩm Dao: “…”
Kỳ Dạ Thần trực tiếp xoay người ngồi xuống ghế, không nói gì, chỉ ngồi chờ cơm nước.
Chết rồi!
Kỳ Dạ Thần bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng lạnh toát.
Người phụ nữ ngu ngốc này sẽ không muốn đầu độc chết anh, sau đó ôm tiền của anh và đứa bé cao chạy xa bay đấy chứ?
Không được, lát nữa ăn cơm, anh phải để người phụ nữ ngu ngốc đó ăn trước!
Thẩm Dao không biết suy nghĩ trong lòng Kỳ Dạ Thần, cô đổ dầu vào nồi, cho cá vào chiên đến khi hai mặt vàng đều, sau đó cho hành gừng tỏi rượu trắng vào khử mùi tanh rồi thêm nước nóng đun sôi rồi cho muối, cuối cùng vặn lửa nhỏ lại.
Thẩm Dao tranh thủ lúc ninh cá, gọt vỏ khoai tây, thái sợi, bắc nồi lên bếp, cho dầu ăn vào, phi thơm hành gừng tỏi, cho khoai tây đã thái vào xào, sau đó cho giấm và muối rồi cho ra đĩa.
Đợi canh cá ninh xong, Thẩm Dao múc ra tô, bưng ra ngoài.
Kỳ Dạ Thần ngồi vắt vẻo trên ghế, tay nghịch một bộ phận của chiếc mô tô.
Sau khi dọn cơm xong, Thẩm Dao nhìn anh với vẻ mặt tươi cười: “Ăn cơm thôi.”
Mùi thơm của canh cá xộc vào mũi, Kỳ Dạ Thần buông bộ phận trong tay xuống, theo bản năng đưa tay lấy bánh bao, nhưng lại bị Thẩm Dao dùng đũa gõ vào mu bàn tay.
“Chưa rửa tay, nhiều vi khuẩn lắm.”
Kỳ Dạ Thần xoa xoa mũi, ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Vừa ra ngoài đã thấy Thẩm Dao đang uống canh, đôi mắt hạnh nhân híp lại đầy mãn nguyện.
Anh thở phào nhẹ nhõm, may mà không có độc.
Kỳ Dạ Thần ngồi xuống đối diện cô, anh cầm lấy bánh bao cắn từng miếng lớn. Đến khi cho miếng khoai xào vào miệng, ánh mắt anh sáng lên, chua chua cay cay, quả thật ngon miệng, động tác gắp thức ăn của anh nhanh đến mức chỉ còn lại dư ảnh!
Canh cá rất tươi ngon, không giống như anh đã từng uống trước đây, toàn là mùi tanh.
Thấy người đàn ông ăn ngon lành như vậy, Thẩm Dao mong đợi hỏi: "Ngon không?"
Kỳ Dạ Thần đáp ngắn gọn: "Ngon."
Đã lâu rồi anh chưa được ăn cơm Thẩm Dao nấu, bây giờ đột nhiên được ăn, những ký ức đã bị lãng quên trong đầu anh lại ùa về như thủy triều.
Thẩm Dao dương mặt lên, giọng nói trong trẻo mang theo chút tự hào: "Đó là đương nhiên rồi, đây chính là bí quyết gia truyền của em đấy."
Nhà cô kinh doanh nhà hàng, là chuỗi cửa hàng phủ sóng toàn quốc với hàng nghìn cửa hàng, hàng vạn cửa hàng nhượng quyền, từ đồ uống đến đồ ăn về cơ bản đều có đủ.
“…”
Đây là lần đầu tiên có người ngang nhiên cướp đồ ăn trước mặt cô như vậy, Thẩm Dao tức giận đến mức phừng phừng lửa giận, đỉnh đầu như bốc khói, hùng hổ đi về phía trước.
Kỳ Dạ Thần nhìn bóng lưng màu hồng rời đi, lắc lư như một chú chim cánh cụt, không hiểu sao tâm trạng anh rất tốt.
Anh đưa tiền cho bà lão làm thêm một ly đá bào lớn rồi đuổi theo.
Thẩm Dao bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một vùng mát mẻ.
Kỳ Dạ Thần đưa ly cho cô, giọng nói lạnh lùng: “Ăn từ từ thôi.”
Trở về nhà, Thẩm Dao xách túi thức ăn đã mua vào bếp.
Kỳ Dạ Thần thay bộ quần áo bẩn trên người, sau đó giặt sạch phơi trên ban công, anh định vào bếp nấu cơm, nhưng vừa đến cửa thì đã nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ đang bận rộn bên trong.
Thẩm Dao rửa sạch cá, đặt lên thớt rồi dùng dao rạch một đường trên bụng cá, làm vậy khi ninh canh cá sẽ đậm đà hơn.
Thấy Kỳ Dạ Thần đứng ở cửa không có việc gì làm, giọng nói mềm mại ngọt ngào cất lên: “Em nấu cơm, anh có kiêng gì không?”
Kỳ Dạ Thần lạnh lùng nói: “Kết hôn tám tháng rồi, ngay cả việc anh có kiêng gì cũng không biết? Thẩm Dao, em giỏi thật đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dao: “…”
Kỳ Dạ Thần trực tiếp xoay người ngồi xuống ghế, không nói gì, chỉ ngồi chờ cơm nước.
Chết rồi!
Kỳ Dạ Thần bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng lạnh toát.
Người phụ nữ ngu ngốc này sẽ không muốn đầu độc chết anh, sau đó ôm tiền của anh và đứa bé cao chạy xa bay đấy chứ?
Không được, lát nữa ăn cơm, anh phải để người phụ nữ ngu ngốc đó ăn trước!
Thẩm Dao không biết suy nghĩ trong lòng Kỳ Dạ Thần, cô đổ dầu vào nồi, cho cá vào chiên đến khi hai mặt vàng đều, sau đó cho hành gừng tỏi rượu trắng vào khử mùi tanh rồi thêm nước nóng đun sôi rồi cho muối, cuối cùng vặn lửa nhỏ lại.
Thẩm Dao tranh thủ lúc ninh cá, gọt vỏ khoai tây, thái sợi, bắc nồi lên bếp, cho dầu ăn vào, phi thơm hành gừng tỏi, cho khoai tây đã thái vào xào, sau đó cho giấm và muối rồi cho ra đĩa.
Đợi canh cá ninh xong, Thẩm Dao múc ra tô, bưng ra ngoài.
Kỳ Dạ Thần ngồi vắt vẻo trên ghế, tay nghịch một bộ phận của chiếc mô tô.
Sau khi dọn cơm xong, Thẩm Dao nhìn anh với vẻ mặt tươi cười: “Ăn cơm thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùi thơm của canh cá xộc vào mũi, Kỳ Dạ Thần buông bộ phận trong tay xuống, theo bản năng đưa tay lấy bánh bao, nhưng lại bị Thẩm Dao dùng đũa gõ vào mu bàn tay.
“Chưa rửa tay, nhiều vi khuẩn lắm.”
Kỳ Dạ Thần xoa xoa mũi, ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Vừa ra ngoài đã thấy Thẩm Dao đang uống canh, đôi mắt hạnh nhân híp lại đầy mãn nguyện.
Anh thở phào nhẹ nhõm, may mà không có độc.
Kỳ Dạ Thần ngồi xuống đối diện cô, anh cầm lấy bánh bao cắn từng miếng lớn. Đến khi cho miếng khoai xào vào miệng, ánh mắt anh sáng lên, chua chua cay cay, quả thật ngon miệng, động tác gắp thức ăn của anh nhanh đến mức chỉ còn lại dư ảnh!
Canh cá rất tươi ngon, không giống như anh đã từng uống trước đây, toàn là mùi tanh.
Thấy người đàn ông ăn ngon lành như vậy, Thẩm Dao mong đợi hỏi: "Ngon không?"
Kỳ Dạ Thần đáp ngắn gọn: "Ngon."
Đã lâu rồi anh chưa được ăn cơm Thẩm Dao nấu, bây giờ đột nhiên được ăn, những ký ức đã bị lãng quên trong đầu anh lại ùa về như thủy triều.
Thẩm Dao dương mặt lên, giọng nói trong trẻo mang theo chút tự hào: "Đó là đương nhiên rồi, đây chính là bí quyết gia truyền của em đấy."
Nhà cô kinh doanh nhà hàng, là chuỗi cửa hàng phủ sóng toàn quốc với hàng nghìn cửa hàng, hàng vạn cửa hàng nhượng quyền, từ đồ uống đến đồ ăn về cơ bản đều có đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro