Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Cô không biết lấy đâu ra sức lực, hất tay anh ra, bướng bỉnh nói: “Liên quan gì đến anh!”
Anh tức giận đến mức mặt mày trắng bệch.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện với anh như vậy, tôi tuyệt đối là người đầu tiên!
“Em không nói cho tôi biết em đi đâu thì không được ra ngoài!”
“Sao anh lại bắt nạt người ta như vậy chứ? Bây giờ em không muốn gặp anh, ra ngoài giải khuây một chút cũng không được sao?”
“Anh đi cùng em."
Mấy ngày nay quan hệ của hai người khó khăn lắm mới hòa hoãn được một chút, anh tuyệt đối sẽ không cho phép có người phá hoại bọn họ!
Cô nghẹn họng, người này là không hiểu tiếng người sao? Đã nói là không muốn gặp anh, vậy mà anh còn muốn đi theo.
“Em mặc kệ!”
Cô hít sâu một hơi, bình phục lại cảm xúc, chậm rãi nói: “Chuyện bán hàng em đã suy nghĩ rất nhiều ngày rồi, bây giờ cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Tuy em đang mang thai, nhưng cũng không phải yếu đuối như anh nghĩ, cơ thể của em, em tự biết, anh không cho em đi, em sẽ lén đi!”
“Bà nội đã đồng ý rồi, bà sẽ giúp em, có bà ở đó, thật sự không sao đâu.” Cô nhẹ nhàng kéo góc áo anh, giọng nói mềm nhũn.
Sau đó lại hung dữ đe dọa: “Hơn nữa em cả ngày ở nhà, con buồn chán đến mức phản đối luôn rồi, suốt ngày quậy phá trong bụng em! Anh không đồng ý, đợi con chào đời, em sẽ nói xấu anh trước mặt con.”
Anh: “…”
Anh đúng là yêu con, nhưng cô gái này dùng cái cớ vụng về như vậy mà muốn lừa ai chứ!
Anh vừa định mỉa mai vài câu, lại bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, những lời muốn nói cứ thế nghẹn lại ở cổ họng, cố thế nào cũng không thể nói ra thành lời.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, người không biết còn tưởng ở nhà anh thường bắt nạt cô.
Cuối cùng anh đành bó tay, gật đầu đồng ý chuyện tôi đi bán hàng, còn dặn dò đi dặn dò lại nhất định phải chú ý an toàn.
Thật ra anh nào phải là lo lắng cho cô, anh chỉ là lo cô mà mệt mỏi quá, sẽ khiến đứa con bị mệt theo thì phải làm sao!
Thấy anh đồng ý, cô còn chưa kịp vui mừng thì bà nội Kỳ đã đi vào từ ngoài cửa, trên tay còn xách theo túi hoa quả.
Ai ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của cô và vẻ mặt căng thẳng của anh.
Nhìn là biết cháu dâu bị bắt nạt rồi.
Bà nội Kỳ tức giận đến mức giáng một cái bạt tai lên người anh, nói: “Cái thằng nghịch tử này! Dám bắt nạt cháu dâu, xem ra gan lớn lắm rồi phải không? Thật không biết điều, có biết con bé là đối tượng cần đặc biệt bảo vệ của nhà chúng ta hay không! Nếu cháu chọc con bé tức giận, xem bà có xử lý cháu không!”
Nói xong bà bước tới nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, thái độ so với lúc nãy đối với anh quả thực một trời một vực.
"Nếu thằng nhóc thối tha này dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bà, bà sẽ đứng về phía cháu, đuổi thằng nhóc này ra ngoài, con ngàn vạn lần đừng để bản thân phải chịu ấm ức.”
Anh: “…”
Bà nội, con là do bà nhặt được bên đường sao?
Cô bị dáng vẻ thiên vị của bà nội Kỳ chọc cười, nhỏ giọng nói: “Bà ơi không có, anh ấy không có bắt nạt con, chỉ là vừa rồi đang tranh luận một chút thôi ạ.”
Nghe vậy, bà nội Kỳ nhìn cháu trai bằng ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Trong nhà này, Dao Dao nói sao thì chính là như vậy! Cháu không đồng ý với ý kiến của Dao Dao thì dọn ra ngoài ở đi."
Anh tức giận đến mức mặt mày trắng bệch.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện với anh như vậy, tôi tuyệt đối là người đầu tiên!
“Em không nói cho tôi biết em đi đâu thì không được ra ngoài!”
“Sao anh lại bắt nạt người ta như vậy chứ? Bây giờ em không muốn gặp anh, ra ngoài giải khuây một chút cũng không được sao?”
“Anh đi cùng em."
Mấy ngày nay quan hệ của hai người khó khăn lắm mới hòa hoãn được một chút, anh tuyệt đối sẽ không cho phép có người phá hoại bọn họ!
Cô nghẹn họng, người này là không hiểu tiếng người sao? Đã nói là không muốn gặp anh, vậy mà anh còn muốn đi theo.
“Em mặc kệ!”
Cô hít sâu một hơi, bình phục lại cảm xúc, chậm rãi nói: “Chuyện bán hàng em đã suy nghĩ rất nhiều ngày rồi, bây giờ cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Tuy em đang mang thai, nhưng cũng không phải yếu đuối như anh nghĩ, cơ thể của em, em tự biết, anh không cho em đi, em sẽ lén đi!”
“Bà nội đã đồng ý rồi, bà sẽ giúp em, có bà ở đó, thật sự không sao đâu.” Cô nhẹ nhàng kéo góc áo anh, giọng nói mềm nhũn.
Sau đó lại hung dữ đe dọa: “Hơn nữa em cả ngày ở nhà, con buồn chán đến mức phản đối luôn rồi, suốt ngày quậy phá trong bụng em! Anh không đồng ý, đợi con chào đời, em sẽ nói xấu anh trước mặt con.”
Anh: “…”
Anh đúng là yêu con, nhưng cô gái này dùng cái cớ vụng về như vậy mà muốn lừa ai chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vừa định mỉa mai vài câu, lại bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, những lời muốn nói cứ thế nghẹn lại ở cổ họng, cố thế nào cũng không thể nói ra thành lời.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, người không biết còn tưởng ở nhà anh thường bắt nạt cô.
Cuối cùng anh đành bó tay, gật đầu đồng ý chuyện tôi đi bán hàng, còn dặn dò đi dặn dò lại nhất định phải chú ý an toàn.
Thật ra anh nào phải là lo lắng cho cô, anh chỉ là lo cô mà mệt mỏi quá, sẽ khiến đứa con bị mệt theo thì phải làm sao!
Thấy anh đồng ý, cô còn chưa kịp vui mừng thì bà nội Kỳ đã đi vào từ ngoài cửa, trên tay còn xách theo túi hoa quả.
Ai ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của cô và vẻ mặt căng thẳng của anh.
Nhìn là biết cháu dâu bị bắt nạt rồi.
Bà nội Kỳ tức giận đến mức giáng một cái bạt tai lên người anh, nói: “Cái thằng nghịch tử này! Dám bắt nạt cháu dâu, xem ra gan lớn lắm rồi phải không? Thật không biết điều, có biết con bé là đối tượng cần đặc biệt bảo vệ của nhà chúng ta hay không! Nếu cháu chọc con bé tức giận, xem bà có xử lý cháu không!”
Nói xong bà bước tới nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, thái độ so với lúc nãy đối với anh quả thực một trời một vực.
"Nếu thằng nhóc thối tha này dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bà, bà sẽ đứng về phía cháu, đuổi thằng nhóc này ra ngoài, con ngàn vạn lần đừng để bản thân phải chịu ấm ức.”
Anh: “…”
Bà nội, con là do bà nhặt được bên đường sao?
Cô bị dáng vẻ thiên vị của bà nội Kỳ chọc cười, nhỏ giọng nói: “Bà ơi không có, anh ấy không có bắt nạt con, chỉ là vừa rồi đang tranh luận một chút thôi ạ.”
Nghe vậy, bà nội Kỳ nhìn cháu trai bằng ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Trong nhà này, Dao Dao nói sao thì chính là như vậy! Cháu không đồng ý với ý kiến của Dao Dao thì dọn ra ngoài ở đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro