Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Kỳ Dạ Thần: “…”
Bà có phải bà nội ruột của cháu không đấy? Thiên vị cũng vừa vừa phải phải thôi!
Chuyện Thẩm Dao bán đồ ăn vặt, hiện tại cả nhà đều đồng ý, có bà nội Kỳ giúp đỡ, quả thực giúp cô tiết kiệm không ít thời gian.
Ban đầu, Thẩm Dao bảo bà nội Kỳ ở lại nhà để cho tiện mọi việc, bình thường còn có thể phụ giúp cô một tay.
Trong nhà có hai phòng, cô và Kỳ Dạ Thần ở một phòng, còn dư một phòng.
Bà nội Kỳ ở cùng chắc chắn sẽ bất tiện, bởi vì trước đây khi cả nhà sống chung, ngày nào cũng cãi nhau vì những chuyện vụn vặt.
Bà nội Kỳ sợ ở đây sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng son bọn họ nên đã từ chối thẳng thừng.
Sáng nào bà cũng đến sớm, có khi còn làm bữa sáng cho hai người, sau đó lại phụ giúp chuẩn bị nguyên liệu.
Thẩm Dao một khi đã quyết định làm việc gì, động tác rất nhanh nhẹn, mua xong nguyên liệu cần thiết ở chợ rau, cô chuẩn bị sẵn sàng nguyên liệu ở nhà, đợi đến gần trưa thì đến trước cửa tiệm tạp hóa nhà họ Chương.
Mẹ Chương tìm được trong nhà một cái giá gỗ bỏ đi, vừa hay để Thẩm Dao dùng bày đồ.
Lãnh Dạ Thần tuy ngoài mặt không đồng ý cũng không giúp đỡ gì, nhưng trước ngày đầu tiên cô đi bán hàng, chẳng biết anh đã kiếm đâu ra một chiếc xe ba gác.
Giúp Thẩm Dao chở đồ đến nơi bày biện xong xuôi, Kỳ Dạ Thần mặt mũi sa sầm bỏ đi.
Trước khi đi, anh còn hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự bất mãn của mình.
Thế nhưng tâm trí Thẩm Dao đều dồn cả vào việc bán hàng, vốn dĩ không để ý đến anh.
Còn bà nội Kỳ mắt tinh ý nhận ra, nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lùng khuất dần của cháu trai, bà huých khuỷu tay vào người Thẩm Dao, giọng nghi ngờ hỏi: “Dao Dao, có phải A Thần giận rồi phải không?"
Thẩm Dao không khỏi nhớ đến dáng vẻ dứt khoát cự tuyệt của Kỳ Dạ Thần khi cô nói muốn đi bán hàng, đại khái cũng biết anh đang khó chịu trong lòng.
Khó chịu trong lòng nhưng vẫn đến giúp?
Miệng thì nói không nhưng trong lòng lại rất quan tâm?
Nghĩ đến đây, Thẩm Dao không nhịn được bật cười.
Khi cô cười lên, đôi mắt cong cong như chứa cả bầu trời sao, bên má trái hiện lên lúm đồng tiền ẩn hiện.
"Mặc kệ anh ấy." Thẩm Dao nhẹ giọng nói.
Bác Trần đến đón cháu gái tan học, thấy trước cửa tiệm tạp hóa nhà họ Chương có người bày hàng, tò mò nhìn thêm vài lần.
Không ngờ người bán hàng lại chính là con dâu nhà họ Kỳ - Thẩm Dao.
Tháng trước, chuyện của Thẩm Dao và Lương Hằng bị đồn ầm ĩ cả lên, tuy cuối cùng đã giải thích rõ ràng, nhưng danh tiếng của Thẩm Dao trong trấn vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều.
Thẩm Dao cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô ngước mắt lên nhìn thì thấy bác Trần đang dắt cháu gái đứng bên kia đường.
Cô mỉm cười chào hỏi: "Chào bác Trần."
Bác Trần thấy Thẩm Dao chào mình, bà ta dắt cháu gái qua đường, cười hiền từ nói: “Dao Dao cháu đang bán hàng à?”
Thẩm Dao cười nói: "Vâng, bán chút đồ ăn vặt, đây là cháu gái bác ạ? Trông đáng yêu quá.”
Nói xong cô còn đưa tay véo nhẹ má cô bé, giọng nói dịu dàng: “Để cô làm cho cháu đĩa mì lạnh nhé.”
Thẩm Dao vừa định làm thì bị bà nội Kỳ ngăn lại.
Mấy hôm nay lúc ở nhà, Thẩm Dao có dạy bà làm nên giờ bà đã rất thành thạo.
Bà nội Kỳ giành nói: "Để bà làm cho, Dao Dao cháu ngồi nghỉ một lát đi, đừng có gắng sức."
Thẩm Dao thật sự dở khóc dở cười, hiện tại nên ngoài là cô bán hàng kiếm tiền, nhưng thực tế mọi việc đều là bà nội Kỳ làm.
Bà có phải bà nội ruột của cháu không đấy? Thiên vị cũng vừa vừa phải phải thôi!
Chuyện Thẩm Dao bán đồ ăn vặt, hiện tại cả nhà đều đồng ý, có bà nội Kỳ giúp đỡ, quả thực giúp cô tiết kiệm không ít thời gian.
Ban đầu, Thẩm Dao bảo bà nội Kỳ ở lại nhà để cho tiện mọi việc, bình thường còn có thể phụ giúp cô một tay.
Trong nhà có hai phòng, cô và Kỳ Dạ Thần ở một phòng, còn dư một phòng.
Bà nội Kỳ ở cùng chắc chắn sẽ bất tiện, bởi vì trước đây khi cả nhà sống chung, ngày nào cũng cãi nhau vì những chuyện vụn vặt.
Bà nội Kỳ sợ ở đây sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng son bọn họ nên đã từ chối thẳng thừng.
Sáng nào bà cũng đến sớm, có khi còn làm bữa sáng cho hai người, sau đó lại phụ giúp chuẩn bị nguyên liệu.
Thẩm Dao một khi đã quyết định làm việc gì, động tác rất nhanh nhẹn, mua xong nguyên liệu cần thiết ở chợ rau, cô chuẩn bị sẵn sàng nguyên liệu ở nhà, đợi đến gần trưa thì đến trước cửa tiệm tạp hóa nhà họ Chương.
Mẹ Chương tìm được trong nhà một cái giá gỗ bỏ đi, vừa hay để Thẩm Dao dùng bày đồ.
Lãnh Dạ Thần tuy ngoài mặt không đồng ý cũng không giúp đỡ gì, nhưng trước ngày đầu tiên cô đi bán hàng, chẳng biết anh đã kiếm đâu ra một chiếc xe ba gác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giúp Thẩm Dao chở đồ đến nơi bày biện xong xuôi, Kỳ Dạ Thần mặt mũi sa sầm bỏ đi.
Trước khi đi, anh còn hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự bất mãn của mình.
Thế nhưng tâm trí Thẩm Dao đều dồn cả vào việc bán hàng, vốn dĩ không để ý đến anh.
Còn bà nội Kỳ mắt tinh ý nhận ra, nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lùng khuất dần của cháu trai, bà huých khuỷu tay vào người Thẩm Dao, giọng nghi ngờ hỏi: “Dao Dao, có phải A Thần giận rồi phải không?"
Thẩm Dao không khỏi nhớ đến dáng vẻ dứt khoát cự tuyệt của Kỳ Dạ Thần khi cô nói muốn đi bán hàng, đại khái cũng biết anh đang khó chịu trong lòng.
Khó chịu trong lòng nhưng vẫn đến giúp?
Miệng thì nói không nhưng trong lòng lại rất quan tâm?
Nghĩ đến đây, Thẩm Dao không nhịn được bật cười.
Khi cô cười lên, đôi mắt cong cong như chứa cả bầu trời sao, bên má trái hiện lên lúm đồng tiền ẩn hiện.
"Mặc kệ anh ấy." Thẩm Dao nhẹ giọng nói.
Bác Trần đến đón cháu gái tan học, thấy trước cửa tiệm tạp hóa nhà họ Chương có người bày hàng, tò mò nhìn thêm vài lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ người bán hàng lại chính là con dâu nhà họ Kỳ - Thẩm Dao.
Tháng trước, chuyện của Thẩm Dao và Lương Hằng bị đồn ầm ĩ cả lên, tuy cuối cùng đã giải thích rõ ràng, nhưng danh tiếng của Thẩm Dao trong trấn vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều.
Thẩm Dao cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô ngước mắt lên nhìn thì thấy bác Trần đang dắt cháu gái đứng bên kia đường.
Cô mỉm cười chào hỏi: "Chào bác Trần."
Bác Trần thấy Thẩm Dao chào mình, bà ta dắt cháu gái qua đường, cười hiền từ nói: “Dao Dao cháu đang bán hàng à?”
Thẩm Dao cười nói: "Vâng, bán chút đồ ăn vặt, đây là cháu gái bác ạ? Trông đáng yêu quá.”
Nói xong cô còn đưa tay véo nhẹ má cô bé, giọng nói dịu dàng: “Để cô làm cho cháu đĩa mì lạnh nhé.”
Thẩm Dao vừa định làm thì bị bà nội Kỳ ngăn lại.
Mấy hôm nay lúc ở nhà, Thẩm Dao có dạy bà làm nên giờ bà đã rất thành thạo.
Bà nội Kỳ giành nói: "Để bà làm cho, Dao Dao cháu ngồi nghỉ một lát đi, đừng có gắng sức."
Thẩm Dao thật sự dở khóc dở cười, hiện tại nên ngoài là cô bán hàng kiếm tiền, nhưng thực tế mọi việc đều là bà nội Kỳ làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro