Trở Về Năm 1985

Ảnh Cưới

2024-11-29 00:49:47

Lâm Hòa Bình lườm anh một cái:

“Nhìn anh kìa, keo kiệt quá đi mất.”

Cô mở túi tài liệu mà trưởng thôn đưa cho, lấy ra một tấm ảnh một inch:

“Thời nay không phải như trước đây, chụp rồi là có ngay. Đi huyện chụp thì không kịp, nên anh hiểu rồi chứ?”

Chu Kiến Nghiệp lập tức hiểu, nhưng anh không muốn hiểu:

“Đây là ảnh cưới của chúng ta sao?”

Khi Lâm Hòa Bình đề xuất chuyện kết hôn, Chu Kiến Nghiệp từ chối thẳng thừng, nên cô biết anh là một người đàn ông khá khó tính.

Nghe vậy, Lâm Hòa Bình cũng không ngạc nhiên, cô cầm lấy túi tài liệu của anh, lấy ra tấm ảnh thẻ của anh:

“Chúng ta kết hôn không phải vì tình yêu. Hợp tác thì cần có dáng vẻ của hợp tác.”

Cô đặt hai tấm ảnh của hai người cạnh nhau.

“Mai sau anh muốn ly hôn, khỏi cần kéo kéo cắt cắt, ai lấy ảnh của người đó là xong.”

Chu Kiến Nghiệp cười khẩy, chưa từng thấy người phụ nữ nào coi hôn nhân như trò đùa như cô.

“Còn chưa đăng ký mà đã nghĩ đến ly hôn, cô Lâm, cô nghĩ xa quá rồi đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Hòa Bình cất ảnh vào, quay sang anh:

“Có đi không?”

Chu Kiến Nghiệp gật đầu:

“Đi! Trong túi tài liệu có hai bản hợp đồng, ký vào trước đã.”

Lúc tìm ảnh, Lâm Hòa Bình đã thấy, cô nghĩ đó là tài liệu cá nhân của Chu Kiến Nghiệp.

Lấy ra đọc qua, hợp đồng khá khắt khe, nhưng cả hai bên đều bị ràng buộc chặt chẽ, cô đọc xong liền ký tên.

“Có cần điểm chỉ không?”

Cô đưa hợp đồng cho Chu Kiến Nghiệp hỏi.

Chu Kiến Nghiệp đáp:

“Không cần. Hợp đồng này tôi giữ.”

Lâm Hòa Bình cười khẩy:

“Không quá năm năm, tôi sẽ là Lâm tổng trị giá hàng triệu, đâu cần phải tự tay hủy hợp đồng này?”

Chu Kiến Nghiệp không nhịn được nhắc nhở cô:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cô định chuyển nhượng cổ phần cho người nhà, làm gì còn tài sản hàng triệu? Làm giám đốc xưởng nhỏ vài trăm đồng một tháng, tiền lương còn chẳng đủ tiêu, còn phải nhờ tôi bổ sung.”

“Anh…”

Lâm Hòa Bình quên mất điều này, cô chỉ tay vào Chu Kiến Nghiệp, nghiến răng nói:

“Cứ đợi đấy!”

Chu Kiến Nghiệp cười:

“Tưởng cô lại bảo tôi đáng bị đội nón xanh chứ.”

“Tôi đâu có ngốc.”

Đã ký hợp đồng, dù chưa đăng ký, cô cũng xem như là vợ của Chu Kiến Nghiệp.

“Trưa nay đến nhà tôi, giúp tôi dàn xếp gia đình và họ hàng.”

Nghe đến chuyện quan trọng, Chu Kiến Nghiệp nuốt lại lời chọc ghẹo:

“Nhà cô có bao nhiêu người, cần mua gì? Tôi mang theo năm trăm đồng, có cần đưa thêm vài trăm cho cha mẹ cô không?”

Lâm Hòa Bình vừa mới đưa mẹ một nghìn đồng hôm trước, nếu Chu Kiến Nghiệp đưa thêm, mẹ cô chắc sẽ gặp ác mộng mỗi đêm vì lo sợ có người đến cướp tiền mất thôi.

"Tiền tôi đã cho rồi, anh đừng cho thêm nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1985

Số ký tự: 0