Trọng Sinh
2024-11-29 00:49:47
Lâm Hòa Bình đã sống lại (trọng sinh) được mười ngày.
Trong suốt mười ngày qua, cô vẫn không thể hiểu tại sao kiếp trước mình lại chọn kẻ lòng dạ độc ác Đoạn Kỳ Trí.
Những điều không thể hiểu thì không cần nghĩ nữa, Lâm Hòa Bình quyết định đề nghị ly hôn với Đoạn Kỳ Trí.
Giấy đăng ký kết hôn của hai người được đăng ký tại quê cô ở huyện Thanh Miêu, thành phố Thanh Châu.
Sau khi kết hôn, Lâm Hòa Bình theo Đoạn Kỳ Trí đến thủ đô.
Khi vào đại học tại đây, cô đã quyết định ở lại làm việc tại thủ đô.
Ngay khi quyết định ly hôn, Lâm Hòa Bình đã làm thủ tục chuyển công tác về Thanh Miêu.
Thanh Miêu là một huyện nhỏ ở phương Bắc, không thể nào so sánh với thủ đô.
Muốn chuyển về thủ đô thì khó như lên trời, nhưng đi về quê hẻo lánh lại dễ như trở bàn tay.
Sáng sớm, cô sắp xếp hành lý, buổi trưa ra ga tàu, cùng Đoạn Kỳ Trí ngồi tàu gần ba mươi tiếng.
Suốt chuyến đi, anh ta không nói lời nào.
Trước cửa cục dân chính, anh ta dừng lại, hỏi cô:
“Cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Hòa Bình liếc nhìn Đoạn Kỳ Trí, với chiếc quần loe, áo phông bó, tóc xoăn tít và kính râm kiểu ếch xanh.
Cô cảm thấy đau mắt.
Kiếp trước cô từng thấy kiểu ăn mặc này thật "chất chơi", đúng là không thể nào hình dung nổi nữa.
Đáng đời cô khi cuối cùng bị anh ta làm cho tức chết.
Huyện Thanh Miêu nói lớn thì lớn, rộng khoảng mười dặm.
Nói nhỏ thì nhỏ, chỉ có vài chục ngàn người.
Đường phố đàng hoàng chỉ có một con, nhưng lại có cái tên thật kiêu – Phố Tử Quang.
Cục dân chính nằm ở đầu phía Đông của Phố Tử Quang.
Công việc của Lâm Hòa Bình được chuyển về Thanh Miêu.
Để tránh rùm beng chuyện “mắt mù” của mình, cô dịu dàng nói:
“Tôi nghĩ kỹ rồi. Nếu anh lo tôi sẽ tiết lộ chuyện của anh, thì đưa giấy đây, tôi sẽ viết cam kết cho anh.”
“Là cô đòi ly hôn, đừng có hối hận rồi quay lại tìm tôi!”
Tiếng hét lanh lảnh ngắt lời cô, Lâm Hòa Bình hơi cau mày.
Ai mà vô duyên đến mức hét to giữa nơi công cộng thế này?
Nhìn về phía phát ra âm thanh, cô thấy một cô gái với mái tóc xoăn sóng, váy ca rô, tay còn cầm chiếc máy nhắn tin, đang giận dữ chỉ vào một người đàn ông với vẻ mặt kiên nghị trong áo sơ mi trắng, tóc ngắn gọn gàng.
Ánh mắt Lâm Hòa Bình dừng lại ở người đàn ông một lúc, cô cảm thấy dễ chịu hẳn, cuối cùng cũng thấy một người đàn ông đúng nghĩa.
Nhưng khi cô liếc thấy quần loe, áo bó thì lại thấy khó chịu.
Lâm Hòa Bình không muốn bản thân mất kiểm soát, nên giục Đoạn Kỳ Trí:
“Anh cũng muốn tôi la hét như vậy, để ai cũng biết à?”
Đoạn Kỳ Trí lập tức tái mặt, không chần chừ mà bước nhanh vào cục dân chính.
Lâm Hòa Bình quay người đi theo.
Cô thấy người đàn ông tóc ngắn không để ý đến cô gái tóc xoăn đang quát mắng, cứ thế sải bước đi tới.
Vì vội vàng, lại thêm một ngày đêm ngồi tàu, Lâm Hòa Bình mệt mỏi, đầu tóc rối bù.
So với Đoạn Kỳ Trí, trông cô như một người hoàn toàn khác.
Lúc làm thủ tục ly hôn, nhân viên hiểu lầm rằng người muốn ly hôn là Đoạn Kỳ Trí, nên cũng không tìm cách cản trở cô.
Rời cục dân chính, Lâm Hòa Bình chỉ về phía Bắc.
Đoạn Kỳ Trí không hiểu ý cô.
Cô đổi hướng, chỉ về phía Nam:
“Đường rộng rãi, mỗi người đi một ngả. Từ nay mỗi người một cuộc sống, không bao giờ gặp lại.”
“Phụt!”
Có tiếng cười vang lên phía sau.
Lâm Hòa Bình quay lại, người đàn ông tóc ngắn ngoảnh mặt đi.
Cô gái tóc xoăn hừ một tiếng, bước qua cô, bước đi điệu đà.
Khi đi ngang qua Đoạn Kỳ Trí, cô ta nói:
“Còn không đi, đợi người ta đưa tiễn à?”
Đoạn Kỳ Trí hơi lúng túng, nhìn Lâm Hòa Bình muốn nói gì đó nhưng cô bắt chước người đàn ông kia và quay mặt đi.
Đoạn Kỳ Trí đành lủi thủi bước theo cô gái tóc xoăn.
Lâm Hòa Bình thở phào nhẹ nhõm, quay người đi về hướng Nam.
Bước được ba bước, cô cảm giác có người theo sau.
Cô quay phắt lại, suýt va vào áo sơ mi trắng của người đàn ông tóc ngắn.
Trong suốt mười ngày qua, cô vẫn không thể hiểu tại sao kiếp trước mình lại chọn kẻ lòng dạ độc ác Đoạn Kỳ Trí.
Những điều không thể hiểu thì không cần nghĩ nữa, Lâm Hòa Bình quyết định đề nghị ly hôn với Đoạn Kỳ Trí.
Giấy đăng ký kết hôn của hai người được đăng ký tại quê cô ở huyện Thanh Miêu, thành phố Thanh Châu.
Sau khi kết hôn, Lâm Hòa Bình theo Đoạn Kỳ Trí đến thủ đô.
Khi vào đại học tại đây, cô đã quyết định ở lại làm việc tại thủ đô.
Ngay khi quyết định ly hôn, Lâm Hòa Bình đã làm thủ tục chuyển công tác về Thanh Miêu.
Thanh Miêu là một huyện nhỏ ở phương Bắc, không thể nào so sánh với thủ đô.
Muốn chuyển về thủ đô thì khó như lên trời, nhưng đi về quê hẻo lánh lại dễ như trở bàn tay.
Sáng sớm, cô sắp xếp hành lý, buổi trưa ra ga tàu, cùng Đoạn Kỳ Trí ngồi tàu gần ba mươi tiếng.
Suốt chuyến đi, anh ta không nói lời nào.
Trước cửa cục dân chính, anh ta dừng lại, hỏi cô:
“Cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Hòa Bình liếc nhìn Đoạn Kỳ Trí, với chiếc quần loe, áo phông bó, tóc xoăn tít và kính râm kiểu ếch xanh.
Cô cảm thấy đau mắt.
Kiếp trước cô từng thấy kiểu ăn mặc này thật "chất chơi", đúng là không thể nào hình dung nổi nữa.
Đáng đời cô khi cuối cùng bị anh ta làm cho tức chết.
Huyện Thanh Miêu nói lớn thì lớn, rộng khoảng mười dặm.
Nói nhỏ thì nhỏ, chỉ có vài chục ngàn người.
Đường phố đàng hoàng chỉ có một con, nhưng lại có cái tên thật kiêu – Phố Tử Quang.
Cục dân chính nằm ở đầu phía Đông của Phố Tử Quang.
Công việc của Lâm Hòa Bình được chuyển về Thanh Miêu.
Để tránh rùm beng chuyện “mắt mù” của mình, cô dịu dàng nói:
“Tôi nghĩ kỹ rồi. Nếu anh lo tôi sẽ tiết lộ chuyện của anh, thì đưa giấy đây, tôi sẽ viết cam kết cho anh.”
“Là cô đòi ly hôn, đừng có hối hận rồi quay lại tìm tôi!”
Tiếng hét lanh lảnh ngắt lời cô, Lâm Hòa Bình hơi cau mày.
Ai mà vô duyên đến mức hét to giữa nơi công cộng thế này?
Nhìn về phía phát ra âm thanh, cô thấy một cô gái với mái tóc xoăn sóng, váy ca rô, tay còn cầm chiếc máy nhắn tin, đang giận dữ chỉ vào một người đàn ông với vẻ mặt kiên nghị trong áo sơ mi trắng, tóc ngắn gọn gàng.
Ánh mắt Lâm Hòa Bình dừng lại ở người đàn ông một lúc, cô cảm thấy dễ chịu hẳn, cuối cùng cũng thấy một người đàn ông đúng nghĩa.
Nhưng khi cô liếc thấy quần loe, áo bó thì lại thấy khó chịu.
Lâm Hòa Bình không muốn bản thân mất kiểm soát, nên giục Đoạn Kỳ Trí:
“Anh cũng muốn tôi la hét như vậy, để ai cũng biết à?”
Đoạn Kỳ Trí lập tức tái mặt, không chần chừ mà bước nhanh vào cục dân chính.
Lâm Hòa Bình quay người đi theo.
Cô thấy người đàn ông tóc ngắn không để ý đến cô gái tóc xoăn đang quát mắng, cứ thế sải bước đi tới.
Vì vội vàng, lại thêm một ngày đêm ngồi tàu, Lâm Hòa Bình mệt mỏi, đầu tóc rối bù.
So với Đoạn Kỳ Trí, trông cô như một người hoàn toàn khác.
Lúc làm thủ tục ly hôn, nhân viên hiểu lầm rằng người muốn ly hôn là Đoạn Kỳ Trí, nên cũng không tìm cách cản trở cô.
Rời cục dân chính, Lâm Hòa Bình chỉ về phía Bắc.
Đoạn Kỳ Trí không hiểu ý cô.
Cô đổi hướng, chỉ về phía Nam:
“Đường rộng rãi, mỗi người đi một ngả. Từ nay mỗi người một cuộc sống, không bao giờ gặp lại.”
“Phụt!”
Có tiếng cười vang lên phía sau.
Lâm Hòa Bình quay lại, người đàn ông tóc ngắn ngoảnh mặt đi.
Cô gái tóc xoăn hừ một tiếng, bước qua cô, bước đi điệu đà.
Khi đi ngang qua Đoạn Kỳ Trí, cô ta nói:
“Còn không đi, đợi người ta đưa tiễn à?”
Đoạn Kỳ Trí hơi lúng túng, nhìn Lâm Hòa Bình muốn nói gì đó nhưng cô bắt chước người đàn ông kia và quay mặt đi.
Đoạn Kỳ Trí đành lủi thủi bước theo cô gái tóc xoăn.
Lâm Hòa Bình thở phào nhẹ nhõm, quay người đi về hướng Nam.
Bước được ba bước, cô cảm giác có người theo sau.
Cô quay phắt lại, suýt va vào áo sơ mi trắng của người đàn ông tóc ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro