Ly Hôn
2024-11-29 00:49:47
Lâm Hòa Bình lùi lại hai bước, nhận ra là người đàn ông tóc ngắn kia, cô bực bội hỏi:
“Anh theo tôi làm gì?”
Người đàn ông cười:
“Đường này là của cô chắc? Cô đi được, sao tôi lại không được đi?”
Cục dân chính nằm ở ngã tư.
Hướng Bắc là ga tàu, hướng Tây là khu phố lớn, hướng Đông và Nam là về nông thôn.
Đi về hướng Đông sẽ đến một vài thị trấn, còn hướng Nam thì chỉ có một nơi là thị trấn Thanh Đàm.
Lâm Hòa Bình nghi ngờ:
“Anh cũng đi Thanh Đàm à?”
Người đàn ông thoáng ngạc nhiên:
“Cô là người thị trấn Thanh Đàm à?”
Nghe thấy anh biết thị trấn Thanh Đàm, cô không khỏi thốt lên:
“Thật là trùng hợp.”
Người đàn ông mỉm cười, nhìn vào hai chiếc túi lớn cô đang xách:
“Cô định về đó bằng cách này à?”
Cô nhìn xuống hành lý của mình, chợt nhớ đến việc mẹ chồng đã kiểm tra ba lần để chắc chắn không có món đồ nào của nhà họ Đoạn.
Cô thở dài, đáp:
“Không thế thì còn cách nào nữa đâu?”
Khi thấy vẻ mặt thoáng nét chua xót của cô, người đàn ông tóc ngắn hơi ngại ngùng:
“Xin lỗi.”
Lâm Hòa Bình ngẩng lên, định hỏi anh xin lỗi vì chuyện gì thì nghe thấy anh nói:
“Để tôi đưa cô về nhé.”
Lâm Hòa Bình buột miệng hỏi:
“Anh đưa tôi về bằng cách nào?”
Anh chỉ tay về phía Nam.
Cô nhìn theo hướng anh chỉ, thấy ba người và một chiếc xe Jeep màu xanh lá hiếm có.
“Đừng nói đó là xe của anh nhé?”
Anh mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều, rồi nhanh nhẹn lấy hành lý của cô, mở cửa xe và ném nó lên ghế sau.
Lâm Hòa Bình ôm chiếc túi khác, vội bước theo, ngồi vào ghế phụ và hỏi:
“Anh là quân nhân à?”
Quan sát kỹ anh một lúc, cô nói:
“Sao quân nhân thường có nước da rám nắng mà anh lại trắng như thư sinh thế?”
Anh khởi động xe:
“Da tôi trắng bẩm sinh. Vào mùa hè huấn luyện thì sẽ đen đi, nhưng đến mùa thu sẽ trắng lại, và mùa đông thì về đúng màu.”
“Cô gặp tôi vào lúc này nên không nhận ra thôi. Thêm hai tháng nữa, tôi không cần lái xe này, cô cũng sẽ biết tôi làm gì.”
Lâm Hòa Bình nhíu mày:
“Nhưng tôi nhớ là quân nhân thường rất khó ly hôn, sao anh có thể làm thủ tục nhanh như tôi vậy?”
Anh bật cười:
“Ly hôn chỉ khó khi quân nhân không muốn, còn nếu muốn thì rất nhanh thôi.”
“Chả trách cô ta bảo anh đừng hối hận, hóa ra anh là người chủ động muốn ly hôn.”
Cô nhớ lại cảnh vừa nãy:
“Trông cô ấy rất sành điệu, sao lại ly hôn nhỉ? Anh đã phải lòng người khác rồi à?”
Anh quay đầu nhìn cô thật sâu rồi lại quay mặt đi, chỉ để lộ góc nghiêng.
Lâm Hòa Bình ngạc nhiên:
“Tôi đoán đúng à?”
Cô không khỏi nhìn kỹ anh, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nghe vậy, anh vừa tức vừa buồn cười:
“Người phải lòng người khác là chồng cô.”
Lâm Hòa Bình khẽ giật mình, nhớ lại quá khứ:
“Đúng là anh ta đã phải lòng người khác, nhưng người đòi ly hôn là tôi.”
Anh không khỏi liếc cô một cái, thấy mái tóc rối buộc hờ phía sau, áo sơ mi caro đã bạc màu, quần dài màu xanh đậm rộng thùng thình, đôi giày đen cũ kỹ.
Nếu không phải vì ngày tháng rõ ràng trên giấy ly hôn, anh đã tưởng mình đang gặp lại hình ảnh của phụ nữ thời trước.
Anh không muốn nghi ngờ cô, nhưng cũng không khỏi buột miệng:
“Cô ghét anh ta à?”
Lâm Hòa Bình nhận thức rõ cách ăn mặc của mình không phù hợp với hành động quyết đoán này, bèn hỏi lại:
“Còn anh, anh ghét cô ấy vì điều gì?”
Anh im lặng.
Lâm Hòa Bình mỉm cười.
Anh thấy vậy cũng lắc đầu cười theo, không muốn nói về chuyện của mình, liền đổi chủ đề:
“Cô tên là gì nhỉ?”
“Tên tôi rất phổ biến, Lâm Hòa Bình.”
Anh gật đầu:
“Tên tôi cũng vậy, Chu Kiến Nghiệp.”
Cô cười, gật đầu như anh vừa rồi:
“Đúng là một cái tên phổ biến, tôi đã nghe nhiều người nhắc đến rồi.”
Chu Kiến Nghiệp thuận miệng nói:
“Tên cô cũng vậy, tôi còn từng thấy trên báo.”
Lâm Hòa Bình đáp lại:
“Tôi cũng từng thấy tên anh trên báo.”
Cô đột nhiên quay đầu nhìn anh, cả hai bỗng ngừng thở.
“Anh theo tôi làm gì?”
Người đàn ông cười:
“Đường này là của cô chắc? Cô đi được, sao tôi lại không được đi?”
Cục dân chính nằm ở ngã tư.
Hướng Bắc là ga tàu, hướng Tây là khu phố lớn, hướng Đông và Nam là về nông thôn.
Đi về hướng Đông sẽ đến một vài thị trấn, còn hướng Nam thì chỉ có một nơi là thị trấn Thanh Đàm.
Lâm Hòa Bình nghi ngờ:
“Anh cũng đi Thanh Đàm à?”
Người đàn ông thoáng ngạc nhiên:
“Cô là người thị trấn Thanh Đàm à?”
Nghe thấy anh biết thị trấn Thanh Đàm, cô không khỏi thốt lên:
“Thật là trùng hợp.”
Người đàn ông mỉm cười, nhìn vào hai chiếc túi lớn cô đang xách:
“Cô định về đó bằng cách này à?”
Cô nhìn xuống hành lý của mình, chợt nhớ đến việc mẹ chồng đã kiểm tra ba lần để chắc chắn không có món đồ nào của nhà họ Đoạn.
Cô thở dài, đáp:
“Không thế thì còn cách nào nữa đâu?”
Khi thấy vẻ mặt thoáng nét chua xót của cô, người đàn ông tóc ngắn hơi ngại ngùng:
“Xin lỗi.”
Lâm Hòa Bình ngẩng lên, định hỏi anh xin lỗi vì chuyện gì thì nghe thấy anh nói:
“Để tôi đưa cô về nhé.”
Lâm Hòa Bình buột miệng hỏi:
“Anh đưa tôi về bằng cách nào?”
Anh chỉ tay về phía Nam.
Cô nhìn theo hướng anh chỉ, thấy ba người và một chiếc xe Jeep màu xanh lá hiếm có.
“Đừng nói đó là xe của anh nhé?”
Anh mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều, rồi nhanh nhẹn lấy hành lý của cô, mở cửa xe và ném nó lên ghế sau.
Lâm Hòa Bình ôm chiếc túi khác, vội bước theo, ngồi vào ghế phụ và hỏi:
“Anh là quân nhân à?”
Quan sát kỹ anh một lúc, cô nói:
“Sao quân nhân thường có nước da rám nắng mà anh lại trắng như thư sinh thế?”
Anh khởi động xe:
“Da tôi trắng bẩm sinh. Vào mùa hè huấn luyện thì sẽ đen đi, nhưng đến mùa thu sẽ trắng lại, và mùa đông thì về đúng màu.”
“Cô gặp tôi vào lúc này nên không nhận ra thôi. Thêm hai tháng nữa, tôi không cần lái xe này, cô cũng sẽ biết tôi làm gì.”
Lâm Hòa Bình nhíu mày:
“Nhưng tôi nhớ là quân nhân thường rất khó ly hôn, sao anh có thể làm thủ tục nhanh như tôi vậy?”
Anh bật cười:
“Ly hôn chỉ khó khi quân nhân không muốn, còn nếu muốn thì rất nhanh thôi.”
“Chả trách cô ta bảo anh đừng hối hận, hóa ra anh là người chủ động muốn ly hôn.”
Cô nhớ lại cảnh vừa nãy:
“Trông cô ấy rất sành điệu, sao lại ly hôn nhỉ? Anh đã phải lòng người khác rồi à?”
Anh quay đầu nhìn cô thật sâu rồi lại quay mặt đi, chỉ để lộ góc nghiêng.
Lâm Hòa Bình ngạc nhiên:
“Tôi đoán đúng à?”
Cô không khỏi nhìn kỹ anh, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nghe vậy, anh vừa tức vừa buồn cười:
“Người phải lòng người khác là chồng cô.”
Lâm Hòa Bình khẽ giật mình, nhớ lại quá khứ:
“Đúng là anh ta đã phải lòng người khác, nhưng người đòi ly hôn là tôi.”
Anh không khỏi liếc cô một cái, thấy mái tóc rối buộc hờ phía sau, áo sơ mi caro đã bạc màu, quần dài màu xanh đậm rộng thùng thình, đôi giày đen cũ kỹ.
Nếu không phải vì ngày tháng rõ ràng trên giấy ly hôn, anh đã tưởng mình đang gặp lại hình ảnh của phụ nữ thời trước.
Anh không muốn nghi ngờ cô, nhưng cũng không khỏi buột miệng:
“Cô ghét anh ta à?”
Lâm Hòa Bình nhận thức rõ cách ăn mặc của mình không phù hợp với hành động quyết đoán này, bèn hỏi lại:
“Còn anh, anh ghét cô ấy vì điều gì?”
Anh im lặng.
Lâm Hòa Bình mỉm cười.
Anh thấy vậy cũng lắc đầu cười theo, không muốn nói về chuyện của mình, liền đổi chủ đề:
“Cô tên là gì nhỉ?”
“Tên tôi rất phổ biến, Lâm Hòa Bình.”
Anh gật đầu:
“Tên tôi cũng vậy, Chu Kiến Nghiệp.”
Cô cười, gật đầu như anh vừa rồi:
“Đúng là một cái tên phổ biến, tôi đã nghe nhiều người nhắc đến rồi.”
Chu Kiến Nghiệp thuận miệng nói:
“Tên cô cũng vậy, tôi còn từng thấy trên báo.”
Lâm Hòa Bình đáp lại:
“Tôi cũng từng thấy tên anh trên báo.”
Cô đột nhiên quay đầu nhìn anh, cả hai bỗng ngừng thở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro