Mua Gà
2024-11-29 00:49:47
Chu Kiến Nghiệp không khỏi nhớ lại lần về quê thăm nhà năm ngoái, khu vườn nhỏ đầy hoa của nhà anh đã được trồng rau.
Khi nấu ăn, mẹ anh còn không dám hái nhiều, ăn xong thì vẫn cằn nhằn với cha anh về việc sắp tới sẽ trồng thêm gì nữa.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng nhà họ rất nghèo.
Khi đó Chu Kiến Nghiệp phàn nàn một câu, bị mẹ nhắc nhở suýt bị cha đánh.
“Anh nghĩ gì vậy?”
Lâm Hòa Bình thấy anh không trả lời, đi đứng lơ đãng:
“Chưa đi chợ bao giờ, hay chê chợ bẩn?”
Chu Kiến Nghiệp giật mình quay lại:
“Không. Tôi đang nghĩ nên mua một con gà hay hai con.”
“Một con thôi. Anh trai và em gái lớn của tôi không ở nhà, năm người ăn một con là đủ rồi.”
Chu Kiến Nghiệp định nói vu vơ, nhưng nghe thế thì nhớ ra một việc:
“Hôm nay là ngày chúng ta đăng ký kết hôn, không tổ chức lễ cưới, vậy có cần mời họ hàng nhà cô đến ăn bữa cơm không?”
Ông bà của Lâm Hòa Bình đã qua đời, người thân nhất với gia đình cô là chú hai.
Chú hai của cô có hai người con, một trai một gái.
Đứa lớn hơn Ninh Ninh hai tuổi, làm việc ở xưởng đóng tàu cùng với Lâm Bình An, không ở nhà.
Đứa nhỏ hơn Ninh Ninh hai tuổi, đang học lớp năm, lên cấp hai vào mùa thu tới.
Đây là lần đầu tiên Chu Kiến Nghiệp đến nhà, thế nào cũng phải mời cả hai vợ chồng trưởng thôn.
Dù sao, ông trưởng thôn cũng đã giúp đỡ Lâm Hòa Bình rất nhiều.
Như vậy, sẽ có thêm năm người nữa.
“Mua hai con đi.”
Lâm Hòa Bình nói.
Đến chợ nông sản, Chu Kiến Nghiệp mua hai con gà trống lớn đưa cho Lâm Hòa Bình, không chờ cô phản ứng, anh đã bảo người bán lấy cho mình thêm hai con cá và cắt mười cân thịt lợn.
Dù biết anh không thiếu tiền, Lâm Hòa Bình cũng bị phong cách tiêu xài của anh làm cho sững sờ:
“Mười cân nhiều quá.”
Chu Kiến Nghiệp nói:
“Bảy hào một cân, vài đồng bạc thôi.”
Là người từng trải, Lâm Hòa Bình lập tức hiểu ý anh.
Thịt lợn chỉ vài hào một cân, bây giờ không ăn, sau này muốn ăn cũng không được.
“Lương tháng của anh bao nhiêu chứ.”
Lâm Hòa Bình xách gà đến gần nhắc nhở, giờ thịt lợn tuy rẻ hơn ba mươi năm sau, nhưng thu nhập bình quân bây giờ rất thấp.
Chu Kiến Nghiệp nói:
“Không nhiều, nhưng vẫn ăn được thịt lợn.”
Nhận lấy cá và thịt, anh không cho cô nói thêm lời nào, đi thẳng đến cung tiêu xã.
Lâm Hòa Bình còn không nhớ cung tiêu xã ở đâu.
Hôm qua cô đã nhờ trưởng thôn dẫn đi một vòng quanh huyện.
Thấy Chu Kiến Nghiệp biết đường, Lâm Hòa Bình không khỏi hỏi:
“Sao anh lại quen thuộc nơi này vậy?”
“Đơn vị chúng tôi cũng cần ăn uống, thường xuyên ra ngoài mua sắm.”
Chu Kiến Nghiệp đáp:
“Trước đây tôi cũng đến đây, thăm đồng đội cũ.”
Khi nấu ăn, mẹ anh còn không dám hái nhiều, ăn xong thì vẫn cằn nhằn với cha anh về việc sắp tới sẽ trồng thêm gì nữa.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng nhà họ rất nghèo.
Khi đó Chu Kiến Nghiệp phàn nàn một câu, bị mẹ nhắc nhở suýt bị cha đánh.
“Anh nghĩ gì vậy?”
Lâm Hòa Bình thấy anh không trả lời, đi đứng lơ đãng:
“Chưa đi chợ bao giờ, hay chê chợ bẩn?”
Chu Kiến Nghiệp giật mình quay lại:
“Không. Tôi đang nghĩ nên mua một con gà hay hai con.”
“Một con thôi. Anh trai và em gái lớn của tôi không ở nhà, năm người ăn một con là đủ rồi.”
Chu Kiến Nghiệp định nói vu vơ, nhưng nghe thế thì nhớ ra một việc:
“Hôm nay là ngày chúng ta đăng ký kết hôn, không tổ chức lễ cưới, vậy có cần mời họ hàng nhà cô đến ăn bữa cơm không?”
Ông bà của Lâm Hòa Bình đã qua đời, người thân nhất với gia đình cô là chú hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú hai của cô có hai người con, một trai một gái.
Đứa lớn hơn Ninh Ninh hai tuổi, làm việc ở xưởng đóng tàu cùng với Lâm Bình An, không ở nhà.
Đứa nhỏ hơn Ninh Ninh hai tuổi, đang học lớp năm, lên cấp hai vào mùa thu tới.
Đây là lần đầu tiên Chu Kiến Nghiệp đến nhà, thế nào cũng phải mời cả hai vợ chồng trưởng thôn.
Dù sao, ông trưởng thôn cũng đã giúp đỡ Lâm Hòa Bình rất nhiều.
Như vậy, sẽ có thêm năm người nữa.
“Mua hai con đi.”
Lâm Hòa Bình nói.
Đến chợ nông sản, Chu Kiến Nghiệp mua hai con gà trống lớn đưa cho Lâm Hòa Bình, không chờ cô phản ứng, anh đã bảo người bán lấy cho mình thêm hai con cá và cắt mười cân thịt lợn.
Dù biết anh không thiếu tiền, Lâm Hòa Bình cũng bị phong cách tiêu xài của anh làm cho sững sờ:
“Mười cân nhiều quá.”
Chu Kiến Nghiệp nói:
“Bảy hào một cân, vài đồng bạc thôi.”
Là người từng trải, Lâm Hòa Bình lập tức hiểu ý anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịt lợn chỉ vài hào một cân, bây giờ không ăn, sau này muốn ăn cũng không được.
“Lương tháng của anh bao nhiêu chứ.”
Lâm Hòa Bình xách gà đến gần nhắc nhở, giờ thịt lợn tuy rẻ hơn ba mươi năm sau, nhưng thu nhập bình quân bây giờ rất thấp.
Chu Kiến Nghiệp nói:
“Không nhiều, nhưng vẫn ăn được thịt lợn.”
Nhận lấy cá và thịt, anh không cho cô nói thêm lời nào, đi thẳng đến cung tiêu xã.
Lâm Hòa Bình còn không nhớ cung tiêu xã ở đâu.
Hôm qua cô đã nhờ trưởng thôn dẫn đi một vòng quanh huyện.
Thấy Chu Kiến Nghiệp biết đường, Lâm Hòa Bình không khỏi hỏi:
“Sao anh lại quen thuộc nơi này vậy?”
“Đơn vị chúng tôi cũng cần ăn uống, thường xuyên ra ngoài mua sắm.”
Chu Kiến Nghiệp đáp:
“Trước đây tôi cũng đến đây, thăm đồng đội cũ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro