Mua Nhà Máy Thự...
2024-11-29 00:49:47
Thậm chí, một xưởng thực phẩm ở gần thị trấn Thanh Đàm, hoạt động nhiều năm, đến giữa mùa hè năm nay sẽ đóng cửa, khiến một người thân của thím mất việc.
Trên đường từ thủ đô về quê, Lâm Hòa Bình đã quyết định sẵn hướng đi cho mình.
Lâm Hòa Bình: "Nghe nói có một nhà máy thực phẩm trong huyện ta muốn bán ạ?"
"Nghe người nhà cô nói sao?"
Nhà máy thực phẩm này chỉ cách thôn Thanh Hà khoảng ba, bốn dặm, nên ông huyện trưởng mới đặt câu hỏi như vậy.
Lâm Hòa Bình giả vờ nói bâng quơ:
"Nghe mẹ tôi bảo là nhà máy đó không lớn, trong xưởng cũng không có mấy công nhân, nhưng khu đất phía trước và phía sau rộng hàng chục mẫu, đều do huyện phân cho nhà máy.”
“Với diện tích đất rộng như vậy, cộng với nhà xưởng, ai mà đồng ý bán rẻ chứ?"
"Chúng tôi cũng muốn bán được giá tốt hơn. Nhưng mảnh đất đó, không trồng cây được, cũng chẳng trồng lúa được, chỉ có thể xây xưởng thôi.”
“Bên mua đã đồng ý, huyện sẽ nhượng bộ một bước, sau này họ sẽ mở rộng quy mô. Khi đó, cả trấn Thanh Đàm có thể giải quyết vấn đề việc làm, nhà máy đó còn có thể trở thành nguồn thuế lớn cho huyện, nên chúng tôi mới quyết định bán."
Lâm Hòa Bình: "Nếu người mua mãi không khai thác thì huyện định làm gì?"
"Không thể nào! Chúng tôi đã ký hợp đồng rồi."
Lâm Hòa Bình không biết người mua nhà máy là nhân vật thần bí nào, cũng không rõ họ định làm gì, nhưng cuối cùng người đó đã lừa lãnh đạo huyện và cả công nhân trong xưởng.
Lâm Hòa Bình không nói những điều không chắc chắn, chỉ thẳng thắn nhận xét:
"Xin thứ lỗi nếu lời tôi không dễ nghe, nhưng ngài thật sự quá ngây thơ. Trên đời này có kiểu người như thế đấy, ngài thúc họ xây xưởng, họ kéo đến một xe gạch rồi bỏ đấy.”
“Ngài không thúc, họ không động. Ngài thúc thêm lần nữa, họ lại kéo thêm một xe.”
“Ngài cho người giám sát, họ cho hai người đào móng, mỗi ngày đào được một thước, ba, năm năm tiêu hao kiên nhẫn của ngài, họ đã chiến thắng."
Huyện trưởng nhíu mày:
"Như vậy có lợi gì cho họ?"
"Làm giá đất! Khi giá đất tăng lên, họ có thể bán lại."
Lâm Hòa Bình nói:
"Bên ngoài có không ít người phát tài nhờ trữ đất như vậy."
Huyện trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Vùng đất hoang sơ này sao?"
"Một hai năm thì chưa rõ, nhưng mười năm sau thì sao? Những người đó cực kỳ kiên nhẫn, lại có tiền, để trữ đất một hai chục năm không thành vấn đề."
Huyện trưởng nghe vậy thì hít vào một hơi lạnh.
Lâm Hòa Bình hỏi tiếp:
"Nếu người đó không chịu kinh doanh nhà máy thực phẩm đàng hoàng, công nhân trong nhà máy sẽ ra sao?"
Huyện trưởng muốn nói là ông ta cũng không dám chắc.
Sau khi nghe những lời vừa rồi của Lâm Hòa Bình, mặc dù có kiến thức sâu rộng nhưng ông ta cũng chẳng biết phải nói gì.
Trên đường từ thủ đô về quê, Lâm Hòa Bình đã quyết định sẵn hướng đi cho mình.
Lâm Hòa Bình: "Nghe nói có một nhà máy thực phẩm trong huyện ta muốn bán ạ?"
"Nghe người nhà cô nói sao?"
Nhà máy thực phẩm này chỉ cách thôn Thanh Hà khoảng ba, bốn dặm, nên ông huyện trưởng mới đặt câu hỏi như vậy.
Lâm Hòa Bình giả vờ nói bâng quơ:
"Nghe mẹ tôi bảo là nhà máy đó không lớn, trong xưởng cũng không có mấy công nhân, nhưng khu đất phía trước và phía sau rộng hàng chục mẫu, đều do huyện phân cho nhà máy.”
“Với diện tích đất rộng như vậy, cộng với nhà xưởng, ai mà đồng ý bán rẻ chứ?"
"Chúng tôi cũng muốn bán được giá tốt hơn. Nhưng mảnh đất đó, không trồng cây được, cũng chẳng trồng lúa được, chỉ có thể xây xưởng thôi.”
“Bên mua đã đồng ý, huyện sẽ nhượng bộ một bước, sau này họ sẽ mở rộng quy mô. Khi đó, cả trấn Thanh Đàm có thể giải quyết vấn đề việc làm, nhà máy đó còn có thể trở thành nguồn thuế lớn cho huyện, nên chúng tôi mới quyết định bán."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hòa Bình: "Nếu người mua mãi không khai thác thì huyện định làm gì?"
"Không thể nào! Chúng tôi đã ký hợp đồng rồi."
Lâm Hòa Bình không biết người mua nhà máy là nhân vật thần bí nào, cũng không rõ họ định làm gì, nhưng cuối cùng người đó đã lừa lãnh đạo huyện và cả công nhân trong xưởng.
Lâm Hòa Bình không nói những điều không chắc chắn, chỉ thẳng thắn nhận xét:
"Xin thứ lỗi nếu lời tôi không dễ nghe, nhưng ngài thật sự quá ngây thơ. Trên đời này có kiểu người như thế đấy, ngài thúc họ xây xưởng, họ kéo đến một xe gạch rồi bỏ đấy.”
“Ngài không thúc, họ không động. Ngài thúc thêm lần nữa, họ lại kéo thêm một xe.”
“Ngài cho người giám sát, họ cho hai người đào móng, mỗi ngày đào được một thước, ba, năm năm tiêu hao kiên nhẫn của ngài, họ đã chiến thắng."
Huyện trưởng nhíu mày:
"Như vậy có lợi gì cho họ?"
"Làm giá đất! Khi giá đất tăng lên, họ có thể bán lại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hòa Bình nói:
"Bên ngoài có không ít người phát tài nhờ trữ đất như vậy."
Huyện trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Vùng đất hoang sơ này sao?"
"Một hai năm thì chưa rõ, nhưng mười năm sau thì sao? Những người đó cực kỳ kiên nhẫn, lại có tiền, để trữ đất một hai chục năm không thành vấn đề."
Huyện trưởng nghe vậy thì hít vào một hơi lạnh.
Lâm Hòa Bình hỏi tiếp:
"Nếu người đó không chịu kinh doanh nhà máy thực phẩm đàng hoàng, công nhân trong nhà máy sẽ ra sao?"
Huyện trưởng muốn nói là ông ta cũng không dám chắc.
Sau khi nghe những lời vừa rồi của Lâm Hòa Bình, mặc dù có kiến thức sâu rộng nhưng ông ta cũng chẳng biết phải nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro