Tại Sao Lại Ly...
2024-11-29 00:49:47
Lâm Tam nghe cô nói thì gật đầu, càng hài lòng:
“Cái tên Chu Kiến Nghiệp nghe hay, hơn hẳn tên gì mà Đoạn Kỳ Trí. Chu Kiến Nghiệp có nghĩa là xây dựng sự nghiệp.”
“Nhưng mà này, tại sao anh ta ly hôn? Trẻ tuổi, cấp bậc cao như thế, lại là người từ thủ đô, cô vợ cũ mù mắt à mà bỏ anh ta?”
Lâm Hòa Bình nói:
“Vợ cũ của anh ấy cũng là người thủ đô, tuy gia cảnh không bằng anh ấy, nhưng cũng không thể so với nhà chúng ta.”
“Không phải cô ấy đòi ly hôn, mà là anh ấy. Cô ấy ép anh phải chọn giữa ly hôn và xuất ngũ.”
Năm nay Lâm Tam đã sáu mươi ba tuổi, điều hối tiếc nhất trong đời là không được vào quân ngũ, trở thành người lính.
Chu Kiến Nghiệp thà ly hôn còn hơn là bỏ quân đội, điều này khiến Lâm Tam cực kỳ hài lòng, ông không khỏi vỗ nhẹ vào tay Lâm Hòa Bình:
“Em gái à, người này tốt, anh ta là một người đàn ông đúng nghĩa. Nói một câu không hay, nếu sau này anh ấy hy sinh vì nước, thì quốc gia sẽ chăm lo cho em.”
Lâm Hòa Bình đáp:
“Vậy nên em mới vội vàng thế. Sợ rằng nếu tin ly hôn của anh ấy lan truyền, sẽ có các nữ quân nhân hoặc y tá khác theo đuổi anh ấy.”
“Đúng rồi, đúng rồi! Anh đây không nhìn nhầm đâu. Với cái tính cách này của em, chắc chắn sau này em sẽ thành đạt.”
Lâm Tam chợt nhớ ra chuyện quan trọng:
“Em về rồi, thì công việc sẽ thế nào?”
Lâm Hòa Bình trả lời:
“Đã được chuyển về huyện rồi. Cụ thể làm gì thì chưa thể nói.”
“Không nói chút nào được à?”
Thật ra nói cũng được, nhưng cô sợ nói ra sẽ khiến trưởng thôn mất ngủ.
Mà không nói, thì sau này khi nghe cô nói chắc ông ấy cũng khó ngủ ngon.
Lâm Hòa Bình nghĩ một lúc, nửa thật nửa giả nói:
“Một hai câu không thể nói rõ. Em chỉ có thể nói rằng nếu thành công, sẽ có thể giúp bà con trong thôn làm giàu.”
“Mấy năm ở thủ đô, vì mối quan hệ không tốt với mẹ chồng của Đoạn Kỳ Trí nên em không thích về nhà, ngày nào cũng ở đơn vị hoặc thư viện đến tối, học được rất nhiều thứ.”
“Giỏi, đúng là cô gái của thôn mình.”
Không bi lụy mà biết tự cải thiện bản thân, Lâm Tam cười rạng rỡ:
“Đi nào, về nhà thôi. Ngày mai anh sẽ làm chứng nhận cho em.”
Lâm Hòa Bình đưa cho ông giấy ly hôn và các tài liệu cá nhân, vừa đi về thôn vừa hỏi:
“Gia đình em có ở nhà không ạ?”
“Bình An và An Ninh ở lại nhà máy, chiều thứ bảy về, ở nhà một ngày rồi lại đi. Ninh Ninh và cha mẹ em thì đang ở nhà.”
Lâm Tam đáp.
Anh trai lớn của Lâm Hòa Bình, Lâm Bình An, sau khi tốt nghiệp cấp ba đã ôn thi lại một năm, nhưng điểm thi không tốt như năm trước.
“Cái tên Chu Kiến Nghiệp nghe hay, hơn hẳn tên gì mà Đoạn Kỳ Trí. Chu Kiến Nghiệp có nghĩa là xây dựng sự nghiệp.”
“Nhưng mà này, tại sao anh ta ly hôn? Trẻ tuổi, cấp bậc cao như thế, lại là người từ thủ đô, cô vợ cũ mù mắt à mà bỏ anh ta?”
Lâm Hòa Bình nói:
“Vợ cũ của anh ấy cũng là người thủ đô, tuy gia cảnh không bằng anh ấy, nhưng cũng không thể so với nhà chúng ta.”
“Không phải cô ấy đòi ly hôn, mà là anh ấy. Cô ấy ép anh phải chọn giữa ly hôn và xuất ngũ.”
Năm nay Lâm Tam đã sáu mươi ba tuổi, điều hối tiếc nhất trong đời là không được vào quân ngũ, trở thành người lính.
Chu Kiến Nghiệp thà ly hôn còn hơn là bỏ quân đội, điều này khiến Lâm Tam cực kỳ hài lòng, ông không khỏi vỗ nhẹ vào tay Lâm Hòa Bình:
“Em gái à, người này tốt, anh ta là một người đàn ông đúng nghĩa. Nói một câu không hay, nếu sau này anh ấy hy sinh vì nước, thì quốc gia sẽ chăm lo cho em.”
Lâm Hòa Bình đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy nên em mới vội vàng thế. Sợ rằng nếu tin ly hôn của anh ấy lan truyền, sẽ có các nữ quân nhân hoặc y tá khác theo đuổi anh ấy.”
“Đúng rồi, đúng rồi! Anh đây không nhìn nhầm đâu. Với cái tính cách này của em, chắc chắn sau này em sẽ thành đạt.”
Lâm Tam chợt nhớ ra chuyện quan trọng:
“Em về rồi, thì công việc sẽ thế nào?”
Lâm Hòa Bình trả lời:
“Đã được chuyển về huyện rồi. Cụ thể làm gì thì chưa thể nói.”
“Không nói chút nào được à?”
Thật ra nói cũng được, nhưng cô sợ nói ra sẽ khiến trưởng thôn mất ngủ.
Mà không nói, thì sau này khi nghe cô nói chắc ông ấy cũng khó ngủ ngon.
Lâm Hòa Bình nghĩ một lúc, nửa thật nửa giả nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Một hai câu không thể nói rõ. Em chỉ có thể nói rằng nếu thành công, sẽ có thể giúp bà con trong thôn làm giàu.”
“Mấy năm ở thủ đô, vì mối quan hệ không tốt với mẹ chồng của Đoạn Kỳ Trí nên em không thích về nhà, ngày nào cũng ở đơn vị hoặc thư viện đến tối, học được rất nhiều thứ.”
“Giỏi, đúng là cô gái của thôn mình.”
Không bi lụy mà biết tự cải thiện bản thân, Lâm Tam cười rạng rỡ:
“Đi nào, về nhà thôi. Ngày mai anh sẽ làm chứng nhận cho em.”
Lâm Hòa Bình đưa cho ông giấy ly hôn và các tài liệu cá nhân, vừa đi về thôn vừa hỏi:
“Gia đình em có ở nhà không ạ?”
“Bình An và An Ninh ở lại nhà máy, chiều thứ bảy về, ở nhà một ngày rồi lại đi. Ninh Ninh và cha mẹ em thì đang ở nhà.”
Lâm Tam đáp.
Anh trai lớn của Lâm Hòa Bình, Lâm Bình An, sau khi tốt nghiệp cấp ba đã ôn thi lại một năm, nhưng điểm thi không tốt như năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro