Trở Về Năm 1985

Về Nhà Là Tuyệt...

2024-11-29 00:49:47

Ông trưởng thôn cũng không dám nấn ná lâu, về đến nhà, bà vợ hỏi ông vừa đi đâu, ông chỉ cười trừ, không dám hé răng nửa lời, sợ chuyện bị lộ.

Tối đó, vì câu chuyện này mà Lâm Hòa Bình nghĩ sẽ không ngủ được.

Nhưng rốt cuộc, cô ngủ một mạch đến sáng.

Sau bao ngày mệt mỏi, cô tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, tràn đầy sức sống.

Cô thầm cảm thán:

“Về nhà là tuyệt nhất!”

“Vậy chị cứ ở nhà thêm vài ngày nữa đi?”

Tiếng nói của Lâm Ninh Ninh vang lên bất ngờ, khiến cô giật mình.

Quay ra nhìn xung quanh, cửa đóng kín, nhưng trên bậu cửa sổ là khuôn mặt trẻ con rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Lâm Hòa Bình mặc nguyên đồ ngủ là áo sơ mi và quần dài từ đêm qua, khoác thêm áo khoác bước tới:

“Sao em không đi học?”

“Trưa rồi đó.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Ninh Ninh chỉ lên trời.

Ánh nắng lọt vào qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cậu.

Lâm Hòa Bình nhớ đêm qua mới ngủ lúc tám giờ:

“Chị ngủ những mười mấy tiếng cơ à?”

“Mười sáu tiếng lận. Chị mà không dậy nữa, mẹ em đã định tìm thầy thuốc rồi. Nghe nói thím hai đã đến ba lần rồi.”

Ông Lâm và em trai ông vốn thân thiết, nhưng bà thím thì hiếm khi đến.

Ninh Ninh bỗng nhận ra điều bất thường:

“Có khi nào thím hai muốn đến tìm chị để nhờ việc ra ngoài làm không?”

Tối qua Lâm Hòa Bình đã nghe em trai kể về việc người hàng xóm muốn gửi con gái đi làm ăn xa.

Nghe vậy, cô không khỏi hồi tưởng đến đời trước.

Kiếp trước, thím hai không hề tìm đến cô, cũng không có chuyện hàng xóm nhờ vả, có lẽ vì lúc đó cô không về nhà.

Lâm Hòa Bình không biết liệu đó có phải lý do hay không, nhưng nghĩ đến những sự việc tiếp theo, cô cảm thấy không muốn ở nhà thêm.

Sau khi ăn xong, cô nhờ ông trưởng thôn chở lên huyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Ninh Ninh lo chị lại đi mà không quay về, nhưng thấy quần áo chị còn ở lại, cậu bé mới yên tâm đi học.

Ông trưởng thôn chở Lâm Hòa Bình đến cổng ủy ban huyện, liền hỏi:

“Có cần anh vào cùng không?”

“Không cần đâu ạ.”

Lâm Hòa Bình mỉm cười:

“Em đến báo cáo công việc thôi, không phải đi cãi nhau với huyện trưởng đâu.”

Ông trưởng thôn gật gù:

“Ừ phải. Nếu huyện trưởng không để ý đến em, thì cứ tìm bí thư huyện. Năm xưa anh từng cứu ông ấy khi đám Nhật Bản càn quét.”

Lâm Hòa Bình sững người, kiếp trước chưa bao giờ nghe nói về việc này.

Thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt cô, ông trưởng thôn tiếp tục:

“Anh sợ bà con trong làng không biết phép tắc, cứ chuyện nhỏ nhặt gì cũng đi tìm bí thư. Ngay cả vợ anh cũng không biết chuyện này. Anh đã giữ bí mật, em cũng phải giữ bí mật nhé.”

Trên đường đi, Lâm Hòa Bình còn hơi lo lắng, nhưng sau câu nói của ông trưởng thôn, cô tràn đầy tự tin, tiến vào cổng lớn, đi thẳng đến văn phòng huyện trưởng theo chỉ dẫn của bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1985

Số ký tự: 0