Về Quê
2024-11-29 00:49:47
Nhắc đến từ “lãnh đạo,” anh ta nhìn Lâm Hòa Bình từ đầu đến chân, thấy tóc cô rối tung như đã mấy ngày không gội thì không khỏi thắc mắc, nhìn thế này chẳng giống lãnh đạo chút nào.
Xa quê hai kiếp, nay gặp lại người thôn, sống mũi Lâm Hòa Bình cay xè, nghẹn ngào nói:
“Anh trưởng thôn, cha mẹ em, Bình An, An Ninh, Ninh Ninh… mọi người vẫn khỏe chứ?”
Vừa nói, cô không kiềm được, nước mắt lăn dài trên má.
Sắc mặt Lâm Tam liền thay đổi:
“Sao lại khóc? Có phải thằng họ Đoạn ăn hiếp em không? Đừng sợ, anh đây sẽ làm chủ cho em! Mai chúng ta đến nhà nó nói chuyện!”
Lâm Tam từng giết cướp, đánh Nhật, tay vấy đầy máu. Anh ta mà nói là đi, thì chắc chắn sẽ dám tìm đến tận cửa.
Lâm Hòa Bình vội đáp:
“Anh ta không dám bắt nạt em đâu.”
Lâm Tam thở phào:
“Anh cũng nghĩ hắn không dám. Nhìn cái mặt hắn…”
Vừa định nói một từ không hay, anh ta kịp nuốt xuống:
“Nhìn hắn thế nào mặc kệ, dám ức hiếp em thì anh không để yên đâu.”
Anh ta ngừng một chút rồi hỏi:
“Sao em lại về giờ này?”
Lâm Hòa Bình biết hôm nay không nói thì mai cũng phải khai hết, vì hồ sơ xét duyệt cho kết hôn cũng cần trưởng thôn xác nhận.
“Em ly hôn rồi!”
Lâm Tam kinh ngạc hỏi:
“Gì cơ?”
Lâm Hòa Bình nói thẳng:
“Em đã ly hôn với Đoạn Kỳ Trí rồi.”
“Đang yên lành sao lại…”
Anh ta đột nhiên nhớ đến chiếc xe vừa rời đi, bèn nắm chặt tay cô, hạ giọng hỏi:
“Nói thật với anh đi, anh cam đoan không nói với ai, có phải em đã làm chuyện gì không đúng không?”
Lâm Hòa Bình bật cười:
“Không phải đâu. Chỉ vì mẹ chồng em quá chi li, còn Đoạn Kỳ Trí không sinh được con. Mẹ chồng lại đổ lỗi cho em, em bực quá nên ly hôn thôi.”
Cô gỡ tay anh ta ra, lấy giấy ly hôn từ túi ra:
“Hôm nay em vừa ly hôn. Người anh thấy trên xe cũng đi ly hôn, hai chúng em gặp nhau ở cục dân chính, thấy khá hợp nên định ngày mốt đi lấy giấy kết hôn.”
“Gì cơ!?”
Tay anh ta run lên, làm giấy ly hôn rơi xuống đất, anh ta cũng không để ý nhặt lên:
“Mới gặp hôm nay, mà ngày mốt kết hôn? Hòa Bình, em ở thủ đô mấy năm rồi, sao lại… lại trở nên như vậy?”
Trong lời nói anh ta không giấu được sự thất vọng.
Lâm Hòa Bình lắc đầu, vội bịa chuyện:
“Không phải mới gặp đâu. Người đó cũng là người thủ đô. Em từng nghe Đoạn Kỳ Trí nói, anh ấy tốt nghiệp trường quân đội, giờ đóng quân ở vùng này, bằng tuổi Đoạn Kỳ Trí, chức vụ không thấp, hoặc là đoàn trưởng, hoặc là phó đoàn trưởng, tiền đồ rộng mở.”
“Trước kia Đoạn Kỳ Trí cũng ngưỡng mộ anh ấy. Em từng nghĩ anh ta phóng đại, không ngờ hôm nay lại gặp thật.”
Xa quê hai kiếp, nay gặp lại người thôn, sống mũi Lâm Hòa Bình cay xè, nghẹn ngào nói:
“Anh trưởng thôn, cha mẹ em, Bình An, An Ninh, Ninh Ninh… mọi người vẫn khỏe chứ?”
Vừa nói, cô không kiềm được, nước mắt lăn dài trên má.
Sắc mặt Lâm Tam liền thay đổi:
“Sao lại khóc? Có phải thằng họ Đoạn ăn hiếp em không? Đừng sợ, anh đây sẽ làm chủ cho em! Mai chúng ta đến nhà nó nói chuyện!”
Lâm Tam từng giết cướp, đánh Nhật, tay vấy đầy máu. Anh ta mà nói là đi, thì chắc chắn sẽ dám tìm đến tận cửa.
Lâm Hòa Bình vội đáp:
“Anh ta không dám bắt nạt em đâu.”
Lâm Tam thở phào:
“Anh cũng nghĩ hắn không dám. Nhìn cái mặt hắn…”
Vừa định nói một từ không hay, anh ta kịp nuốt xuống:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhìn hắn thế nào mặc kệ, dám ức hiếp em thì anh không để yên đâu.”
Anh ta ngừng một chút rồi hỏi:
“Sao em lại về giờ này?”
Lâm Hòa Bình biết hôm nay không nói thì mai cũng phải khai hết, vì hồ sơ xét duyệt cho kết hôn cũng cần trưởng thôn xác nhận.
“Em ly hôn rồi!”
Lâm Tam kinh ngạc hỏi:
“Gì cơ?”
Lâm Hòa Bình nói thẳng:
“Em đã ly hôn với Đoạn Kỳ Trí rồi.”
“Đang yên lành sao lại…”
Anh ta đột nhiên nhớ đến chiếc xe vừa rời đi, bèn nắm chặt tay cô, hạ giọng hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói thật với anh đi, anh cam đoan không nói với ai, có phải em đã làm chuyện gì không đúng không?”
Lâm Hòa Bình bật cười:
“Không phải đâu. Chỉ vì mẹ chồng em quá chi li, còn Đoạn Kỳ Trí không sinh được con. Mẹ chồng lại đổ lỗi cho em, em bực quá nên ly hôn thôi.”
Cô gỡ tay anh ta ra, lấy giấy ly hôn từ túi ra:
“Hôm nay em vừa ly hôn. Người anh thấy trên xe cũng đi ly hôn, hai chúng em gặp nhau ở cục dân chính, thấy khá hợp nên định ngày mốt đi lấy giấy kết hôn.”
“Gì cơ!?”
Tay anh ta run lên, làm giấy ly hôn rơi xuống đất, anh ta cũng không để ý nhặt lên:
“Mới gặp hôm nay, mà ngày mốt kết hôn? Hòa Bình, em ở thủ đô mấy năm rồi, sao lại… lại trở nên như vậy?”
Trong lời nói anh ta không giấu được sự thất vọng.
Lâm Hòa Bình lắc đầu, vội bịa chuyện:
“Không phải mới gặp đâu. Người đó cũng là người thủ đô. Em từng nghe Đoạn Kỳ Trí nói, anh ấy tốt nghiệp trường quân đội, giờ đóng quân ở vùng này, bằng tuổi Đoạn Kỳ Trí, chức vụ không thấp, hoặc là đoàn trưởng, hoặc là phó đoàn trưởng, tiền đồ rộng mở.”
“Trước kia Đoạn Kỳ Trí cũng ngưỡng mộ anh ấy. Em từng nghĩ anh ta phóng đại, không ngờ hôm nay lại gặp thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro