Trở Về Năm Ba Tôi Còn Đi Học
Đánh giá:
9.3
/10 từ 6 lượt
Đọc truyện Trở Về Năm Ba Tôi Còn Đi Học ra chương mới nhất Chương 17, 18, 19 - DocTruyen.Pro. Trở Về Năm Ba Tôi Còn Đi Học, vẽ nên câu chuyện ngôn tình ngọt ngào giữa hai chúng ta.
Lục Yên cầm bánh tam giác nóng hổi, đứng ở ven tường há miệng ra ăn.
Đây là ngày thứ ba cô sống lại, không có tiểu thuyết nào lại viết khổ sở như vậy, cô hiện tại bụng đói kêu ùng ục, sống sót mới là vấn đề.
Lục Yên bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn lại trọng sinh về năm 15 tuổi, vốn dĩ cho rằng có thể phấn đấu một lần nữa, cố gắng học tập, thoát khỏi cái danh phú nhị đại kêu ngạo, học thật bản lĩnh, để không đến mức ba cô bị kẻ thù tính kế làm phá sản, mà cô cái gì cũng không giúp được.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, cô không phải trở lại lúc mình 15 tuổi, mà là về năm ba cô 15 tuổi!
Bắc Thành vẫn là Bắc Thành, đường phố vẫn là đường phố, chẳng qua, nơi này không có bất kì người nào nhận ra Lục Yên, bởi vì...
Cô còn chưa có sinh ra.
Lục Yên trở thành con người “Ba không”, ở đầu đường của năm 2000, lang thang ba ngày, chân chính cảm thụ được cái gọi là kiếm ăn mà sống.
Năm đó ba cô phá sản, cô trong một đêm từ phú nhị đại biến thành kẻ nghèo hèn, cũng chưa bao giờ nghèo túng như vậy.
Nếu không tìm thấy lão ba Lục Trăn lúc trẻ, có khả năng cô thật sự sẽ chết đói đầu đường.
Lục Yên một đường hỏi thăm, đi tới trường trung học mà lão ba Lục Trăn học năm đó, Tam Trung Bắc Thành.
Tam Trung Bắc Thành là một trường trung học có lịch sử lâu đời tại Bắc Thành, mặc dù Lục Yên sinh sau, Tam Trung Bắc Thành vẫn còn mở cửa chiêu sinh, sau còn được bầu là trường trung học trọng điểm.
Lục Yên cũng biết Tam Trung Bắc Thành, cô thường xuyên nghe ba mình nhắc tới, kể lại những chuyện cuồng vọng ngày xưa.
Lục Yên vì những lời này mà nôn mửa rất lâu.
Hiện tại, nàng đứng trước cổng Tam Trung Bắc Thành, nhìn cổng lớn màu xanh này đã nhiều năm, bỗng nhiên có phần hưng phấn.
Việc này, không biết ba cô cất giấu bao nhiêu chuyện cũ “Nghĩ lại mà kinh”?
Lục Yên cầm bánh tam giác nóng hổi, đứng ở ven tường há miệng ra ăn.
Đây là ngày thứ ba cô sống lại, không có tiểu thuyết nào lại viết khổ sở như vậy, cô hiện tại bụng đói kêu ùng ục, sống sót mới là vấn đề.
Lục Yên bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn lại trọng sinh về năm 15 tuổi, vốn dĩ cho rằng có thể phấn đấu một lần nữa, cố gắng học tập, thoát khỏi cái danh phú nhị đại kêu ngạo, học thật bản lĩnh, để không đến mức ba cô bị kẻ thù tính kế làm phá sản, mà cô cái gì cũng không giúp được.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, cô không phải trở lại lúc mình 15 tuổi, mà là về năm ba cô 15 tuổi!
Bắc Thành vẫn là Bắc Thành, đường phố vẫn là đường phố, chẳng qua, nơi này không có bất kì người nào nhận ra Lục Yên, bởi vì...
Cô còn chưa có sinh ra.
Lục Yên trở thành con người “Ba không”, ở đầu đường của năm 2000, lang thang ba ngày, chân chính cảm thụ được cái gọi là kiếm ăn mà sống.
Năm đó ba cô phá sản, cô trong một đêm từ phú nhị đại biến thành kẻ nghèo hèn, cũng chưa bao giờ nghèo túng như vậy.
Nếu không tìm thấy lão ba Lục Trăn lúc trẻ, có khả năng cô thật sự sẽ chết đói đầu đường.
Lục Yên một đường hỏi thăm, đi tới trường trung học mà lão ba Lục Trăn học năm đó, Tam Trung Bắc Thành.
Tam Trung Bắc Thành là một trường trung học có lịch sử lâu đời tại Bắc Thành, mặc dù Lục Yên sinh sau, Tam Trung Bắc Thành vẫn còn mở cửa chiêu sinh, sau còn được bầu là trường trung học trọng điểm.
Lục Yên cũng biết Tam Trung Bắc Thành, cô thường xuyên nghe ba mình nhắc tới, kể lại những chuyện cuồng vọng ngày xưa.
Lục Yên vì những lời này mà nôn mửa rất lâu.
Hiện tại, nàng đứng trước cổng Tam Trung Bắc Thành, nhìn cổng lớn màu xanh này đã nhiều năm, bỗng nhiên có phần hưng phấn.
Việc này, không biết ba cô cất giấu bao nhiêu chuyện cũ “Nghĩ lại mà kinh”?