Trở Về Ngày Đói Kém Trong Mạt Thế, Mỹ Nhân Mang Không Gian Siêu Thị, Một Đường Thẳng Tiến!

A

2025-01-05 13:58:36

Những người bị hỏi đều lộ vẻ khó chịu, mặt như phủ một lớp mây đen. Họ cảm thấy cô ta cứ như đang đóng vai lãnh đạo xuống cơ sở khảo sát vậy.

Miệng thì tươi cười nịnh nọt, nhưng trong lòng thì âm thầm mắng cô ta một trận.

Ai cũng biết ơn vì những thứ cô ta mang lại, nhưng thái độ cao ngạo, tự cho mình là trung tâm của cô ta khiến người ta khó mà kính trọng nổi.

Dẫu vậy, mọi lời phàn nàn cũng chỉ dám giữ trong lòng. Vì nếu để cô ta biết, ai mà chẳng lo sợ bị cô ta liệt vào danh sách đen? Hiện tại, không ai dám đắc tội với Ôn Tình cả.

Thực phẩm đã có, nước cũng đầy đủ, không khí ngột ngạt và u ám trong trường học được xoa dịu đi rất nhiều.

Đường Mạt trở lại với nhịp sống đều đặn của mình: thứ hai xuống hồ bắt cá thử vận may, nếu bắt được thì lặng lẽ cất vào không gian của mình; từ thứ ba đến thứ sáu đến phòng thí nghiệm.

Ban ngày, cô vừa luyện tập năng lực tinh thần, vừa rèn luyện thân thể. Buổi tối và cuối tuần, cô tiếp tục tập trung tăng cường thể chất. Con dao ngày càng quen tay, những đường dao múa càng mượt mà hơn.

Khi chăm chú theo dõi chỉ số cơ thể và các thuộc tính của mình, cuối cùng Đường Mạt phát hiện ra một quy luật: Theo cách và cường độ luyện tập của cô, trung bình mỗi tuần chỉ số sinh mệnh, sức mạnh và nhanh nhẹn sẽ tăng một điểm, trong khi chỉ số tinh thần có thể tăng đến ba điểm.

Đường Mạt không tham lam, tốc độ này đã quá tốt rồi.

Phải biết rằng, hiện tại đa số mọi người vẫn chưa nhận ra rằng các chỉ số thuộc tính có thể được cải thiện. Cô đã chiếm trước cơ hội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù chỉ tăng lên từng chút một, nhưng cô đều cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi. Cơ thể bền bỉ hơn, chạy nhanh hơn, vung dao cũng nhẹ nhàng hơn.

Từng tín hiệu nhỏ nhắc nhở cô rằng mình đang trở nên mạnh mẽ hơn, điều đó mang lại cho cô cảm giác an toàn vô cùng.

Lại một buổi tối nữa, Đường Mạt theo thói quen tập luyện đến khi người đẫm mồ hôi. Cô đặt dao xuống, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu ăn lẩu cay.

Bỗng nhiên, "vù vù vù" – tiếng động cơ xoay của cánh quạt truyền đến từ trên cao.

Âm thanh này rất quen thuộc, giống hệt như lần trước khi chính phủ điều trực thăng đến đưa đồng hồ định danh cho những người bị mắc kẹt trong sương mù.

Lần này trực thăng lại xuất hiện, nhưng giữa đêm khuya thế này, không biết có phải đến để lén chuyển đồ cho nhân vật có thế lực lớn nào đó không.

Khu vực sương mù tuy bị phong tỏa, nhưng không có nghĩa là không thể vận chuyển đồ vào. Những hành động như thế này thường chỉ có những người có thế lực khổng lồ mới thực hiện được.

Trước đây, Đường Mạt từng nghe qua về việc này, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc cùng nồi lẩu cay đang ăn dở, cô đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người rồi bắt đầu tìm kiếm người lấy đồ.

Ở một nơi trống trải như thế này vào ban đêm, chắc chắn phải tránh mặt người khác. Người đến lấy đồ hẳn đang ở gần đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đúng rồi, lái thêm chút về phía đông. Đúng, đúng, chỗ đó, ném xuống đi. Ném chuẩn vào, lần trước làm tôi phải chạy cả 800 mét."

Nhờ vào khả năng tăng cường thị lực và thính lực, Đường Mạt từ từ tiếp cận người đang nói chuyện qua điện thoại.

Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của người đó, cô dừng lại.

Đó là Tần Lĩnh.

Tim Đường Mạt đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cố gắng ép mình phải bình tĩnh, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cảm xúc không chịu sự kiểm soát của cô.

Tần Lĩnh, người mà kiếp trước cô từng thích.

Cô và Tần Lĩnh quen nhau rất muộn, khi đó là tháng thứ năm bị kẹt lại trong trường học.

Trong một cuộc khủng hoảng lớn, cô và Tần Lĩnh bị mắc kẹt cùng nhau suốt một tuần lễ.

Cô không có chút thức ăn nào trên người, còn Tần Lĩnh thì chỉ mang theo một ít, chẳng nhiều nhặn gì.

Hai người cứ thế tạm bợ sống qua một tuần. Sau đó, Tần Lĩnh luôn kéo cô đi làm nhiệm vụ cùng, bất kể cô có muốn hay không, và luôn nhét thức ăn cho cô, dù cô từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Ngày Đói Kém Trong Mạt Thế, Mỹ Nhân Mang Không Gian Siêu Thị, Một Đường Thẳng Tiến!

Số ký tự: 0