Trở Về Ngày Đói Kém Trong Mạt Thế, Mỹ Nhân Mang Không Gian Siêu Thị, Một Đường Thẳng Tiến!
A
2025-01-05 13:58:36
Nếu không có Ôn Tình, kiếp trước chắc chắn đã không có nhiều người trong trường sống sót đến vậy.
Nhưng đến ngày hôm sau, tâm trạng của Đường Mạt hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn có chút bất lực.
"Liệu có phải chia nhầm không? Chúng ta thiếu một phần." Tống Thanh, trưởng phòng ký túc xá, kiểm tra số phần ăn được chia.
"Không nhầm đâu." Một cán bộ sinh viên phụ trách phân chia đồ ăn liếc qua danh sách trong tay.
Giờ đây, thức ăn quý giá hơn bao giờ hết, không ai lại đi nhầm lẫn bất kỳ phần nào.
"Phòng của các cậu có một người tên Đường Mạt phải không? Không có phần cho cô ấy."
"Dựa vào cái gì chứ? Đường Mạt nhà chúng tôi không phải người của Đại học T sao? Lại còn phân biệt đối xử thế này à?" Lý Lan Lan lập tức nổi giận.
"Việc đó tôi không biết. Có vấn đề thì các cậu tự đi tìm An Dương mà hỏi." Nam sinh chỉ tay về phía lễ đài nơi treo cờ.
"Cảm ơn, tôi hiểu rồi." Đường Mạt kéo tay Lý Lan Lan, người đang định lao tới cãi lý.
"Thôi bỏ đi, Lan Lan, không liên quan đến họ đâu. Đồ ăn này là của Ôn Tình, chắc chắn là ý của cô ấy."
Kiếp trước, Đường Mạt không quen biết Ôn Tình, nên lúc đó cô không bị thiếu phần ăn. Nhưng lần này, do hiệu ứng cánh bướm, cô đã gặp Ôn Tình sớm hơn tại phòng thí nghiệm. Chẳng biết vì sao, Ôn Tình lại không ưa cô.
Đường Mạt nghĩ kỹ lại, giữa hai người hầu như không có bất kỳ giao điểm nào. Kiếp trước, Đường Mạt từng nghe về cách Ôn Tình xử lý mọi chuyện. Ai mà đắc tội với cô ta thì đến lúc chia đồ chắc chắn sẽ không được phần. Nói với An Dương cũng vô ích, bởi lẽ đồ ăn này không hoàn toàn thuộc về trường, mà phần lớn là tài sản riêng của Ôn Tình.
Điều Đường Mạt không ngờ là nguyên nhân khiến Ôn Tình ghét cô lại là vì ngoại hình. Trong phòng thí nghiệm, cô thường được các đàn anh chú ý nhiều hơn, điều này khiến Ôn Tình khó chịu.
"Thật quá đáng, cậu đâu có đắc tội gì với cô ta. Chẳng lẽ vì cậu xinh đẹp hơn mà cô ta ghen tị?" Lý Lan Lan bĩu môi, vô tình nói trúng sự thật.
"Ăn của tôi đi, hôm nay chia phần nhiều hơn. Lát về ký túc tôi lấy bát chia cho cậu."
"Phần của tôi cũng chia cho cậu một ít. Chúng ta chia ba phần là đủ rồi." Tống Thanh cũng lên tiếng.
Đường Mạt vẫn còn thức ăn, nước uống không thiếu, nhưng phần thức ăn hôm nay lại có rau xanh.
Rau xanh! Đã bao lâu rồi họ không được ăn rau xanh, đến mức da dẻ khô khốc, nứt nẻ?
"Vậy được, sau này tôi cứ ăn của hai cậu, nhưng tôi cũng sẽ phục vụ hai cậu thật chu đáo!" Đường Mạt cười nhận lời. Quan hệ giữa cô và bạn cùng phòng rất tốt, luôn chăm sóc lẫn nhau, chút đồ này không phải vấn đề lớn.
Còn về sự thù địch của Ôn Tình, Đường Mạt chỉ có thể cười khổ một chút, không để trong lòng.
Cô là người hiểu lý lẽ, đồ của Ôn Tình thì cô ta có quyền quyết định cho ai. Dù sao đi nữa, hiện tại hay kiếp trước, Đường Mạt đều dựa vào đồ trong không gian của mình để sống, coi như nhận ơn huệ từ Ôn Tình. Mặc dù không thích cách cư xử và nhân phẩm của Ôn Tình, nhưng cô không có lý do gì để trách móc.
Ôn Tình không phải người xấu, cùng lắm chỉ là trẻ con.
Tính cách này rồi cũng sẽ được mạt thế dạy cho trưởng thành.
Từ khi chuyện về không gian của mình bị lộ, Ôn Tình không còn đến phòng thí nghiệm nữa. Cô ta chỉ xuất hiện hai lần mỗi ngày tại sân trường khi chia đồ, luôn đi cùng hai nam sinh thuộc khoa thể thao.
Hai nam sinh kia là do ban lãnh đạo nhà trường sắp xếp, nói rằng hiện tại tình hình trường học khá hỗn loạn, cần họ bảo vệ cô ta.
Một kho lương thực di động của cả trường, ai mà dám lơ là chứ.
Nói là bảo vệ, nhưng thực chất cũng chẳng khác gì giám sát.
Tuy vậy, Ôn Tình lại không hề để ý, vẫn thảnh thơi đi dạo khắp nơi, tâm trạng vui vẻ còn chủ động hỏi han mọi người xung quanh.
“Đồ ăn có ngon không? Nước uống thế nào? Cuộc sống hiện tại có vui không?”
Nhưng đến ngày hôm sau, tâm trạng của Đường Mạt hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn có chút bất lực.
"Liệu có phải chia nhầm không? Chúng ta thiếu một phần." Tống Thanh, trưởng phòng ký túc xá, kiểm tra số phần ăn được chia.
"Không nhầm đâu." Một cán bộ sinh viên phụ trách phân chia đồ ăn liếc qua danh sách trong tay.
Giờ đây, thức ăn quý giá hơn bao giờ hết, không ai lại đi nhầm lẫn bất kỳ phần nào.
"Phòng của các cậu có một người tên Đường Mạt phải không? Không có phần cho cô ấy."
"Dựa vào cái gì chứ? Đường Mạt nhà chúng tôi không phải người của Đại học T sao? Lại còn phân biệt đối xử thế này à?" Lý Lan Lan lập tức nổi giận.
"Việc đó tôi không biết. Có vấn đề thì các cậu tự đi tìm An Dương mà hỏi." Nam sinh chỉ tay về phía lễ đài nơi treo cờ.
"Cảm ơn, tôi hiểu rồi." Đường Mạt kéo tay Lý Lan Lan, người đang định lao tới cãi lý.
"Thôi bỏ đi, Lan Lan, không liên quan đến họ đâu. Đồ ăn này là của Ôn Tình, chắc chắn là ý của cô ấy."
Kiếp trước, Đường Mạt không quen biết Ôn Tình, nên lúc đó cô không bị thiếu phần ăn. Nhưng lần này, do hiệu ứng cánh bướm, cô đã gặp Ôn Tình sớm hơn tại phòng thí nghiệm. Chẳng biết vì sao, Ôn Tình lại không ưa cô.
Đường Mạt nghĩ kỹ lại, giữa hai người hầu như không có bất kỳ giao điểm nào. Kiếp trước, Đường Mạt từng nghe về cách Ôn Tình xử lý mọi chuyện. Ai mà đắc tội với cô ta thì đến lúc chia đồ chắc chắn sẽ không được phần. Nói với An Dương cũng vô ích, bởi lẽ đồ ăn này không hoàn toàn thuộc về trường, mà phần lớn là tài sản riêng của Ôn Tình.
Điều Đường Mạt không ngờ là nguyên nhân khiến Ôn Tình ghét cô lại là vì ngoại hình. Trong phòng thí nghiệm, cô thường được các đàn anh chú ý nhiều hơn, điều này khiến Ôn Tình khó chịu.
"Thật quá đáng, cậu đâu có đắc tội gì với cô ta. Chẳng lẽ vì cậu xinh đẹp hơn mà cô ta ghen tị?" Lý Lan Lan bĩu môi, vô tình nói trúng sự thật.
"Ăn của tôi đi, hôm nay chia phần nhiều hơn. Lát về ký túc tôi lấy bát chia cho cậu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phần của tôi cũng chia cho cậu một ít. Chúng ta chia ba phần là đủ rồi." Tống Thanh cũng lên tiếng.
Đường Mạt vẫn còn thức ăn, nước uống không thiếu, nhưng phần thức ăn hôm nay lại có rau xanh.
Rau xanh! Đã bao lâu rồi họ không được ăn rau xanh, đến mức da dẻ khô khốc, nứt nẻ?
"Vậy được, sau này tôi cứ ăn của hai cậu, nhưng tôi cũng sẽ phục vụ hai cậu thật chu đáo!" Đường Mạt cười nhận lời. Quan hệ giữa cô và bạn cùng phòng rất tốt, luôn chăm sóc lẫn nhau, chút đồ này không phải vấn đề lớn.
Còn về sự thù địch của Ôn Tình, Đường Mạt chỉ có thể cười khổ một chút, không để trong lòng.
Cô là người hiểu lý lẽ, đồ của Ôn Tình thì cô ta có quyền quyết định cho ai. Dù sao đi nữa, hiện tại hay kiếp trước, Đường Mạt đều dựa vào đồ trong không gian của mình để sống, coi như nhận ơn huệ từ Ôn Tình. Mặc dù không thích cách cư xử và nhân phẩm của Ôn Tình, nhưng cô không có lý do gì để trách móc.
Ôn Tình không phải người xấu, cùng lắm chỉ là trẻ con.
Tính cách này rồi cũng sẽ được mạt thế dạy cho trưởng thành.
Từ khi chuyện về không gian của mình bị lộ, Ôn Tình không còn đến phòng thí nghiệm nữa. Cô ta chỉ xuất hiện hai lần mỗi ngày tại sân trường khi chia đồ, luôn đi cùng hai nam sinh thuộc khoa thể thao.
Hai nam sinh kia là do ban lãnh đạo nhà trường sắp xếp, nói rằng hiện tại tình hình trường học khá hỗn loạn, cần họ bảo vệ cô ta.
Một kho lương thực di động của cả trường, ai mà dám lơ là chứ.
Nói là bảo vệ, nhưng thực chất cũng chẳng khác gì giám sát.
Tuy vậy, Ôn Tình lại không hề để ý, vẫn thảnh thơi đi dạo khắp nơi, tâm trạng vui vẻ còn chủ động hỏi han mọi người xung quanh.
“Đồ ăn có ngon không? Nước uống thế nào? Cuộc sống hiện tại có vui không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro