Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 29
2024-11-16 11:30:46
Anh cầm bộ bát đĩa trên bàn, quay người đi về phía phòng bếp.
“Tôi biết cô chỉ muốn một thời gian nữa sẽ ly hôn, và tôi đồng ý rồi.
Không cần phải làm những việc này.”
Tô Thanh Thanh sững sờ, Hạ Kiêu… lại giận sao? Hạ Kiêu lặng lẽ dọn dẹp phòng bếp đến sạch sẽ, rồi ra sân chẻ củi một cách chậm rãi.
Tiếng bổ củi vang lên đều đặn, từng nhát từng nhát, khiến Tô Thanh Thanh cảm giác như người phía sau đang muốn bổ thẳng vào mình.
Tô Thanh Thanh không khỏi liếc nhìn về phía sân sau, thấy Hạ Kiêu với cơ bắp rắn chắc, động tác dứt khoát và mạnh mẽ.
Anh chỉ mặc áo mỏng để lộ phần ngực, cơ bắp căng tràn, những giọt mồ hôi lăn xuống, thật sự toát lên sức hút khó cưỡng.
Nhìn cơ bắp ấy, từng động tác khỏe khoắn của anh, Tô Thanh Thanh lại nghĩ đến vài chuyện đêm qua, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Cô nuốt nước bọt, không rời mắt được.
Cố gắng quay đi và quạt nhẹ mặt để hạ nhiệt, cô không dám để suy nghĩ đi quá xa.
Hạ Kiêu không phải là ai khác, mà chính là nam chính trong truyện.
Một người mạnh mẽ, quyết đoán, cứng rắn và không ngần ngại trả đũa… Cô tuyệt đối không nên mơ tưởng.
Dù đang giận, ít ra Hạ Kiêu đã đồng ý tạm thời không ly hôn.
Tô Thanh Thanh nghĩ, ít nhất anh là người có nhân phẩm, đã hứa thì sẽ không đổi ý, sẽ cho cô cơ hội thi đại học.
Còn những chuyện khác… Cả người đau nhức, cô quyết định không nghĩ thêm gì nữa, mà đi ngủ một giấc.
Bị Hạ Kiêu ép “lao động vất vả”
suốt đêm, sáng sớm lại phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng và làm bao nhiêu việc.
Vừa vào phòng ngủ, Tô Thanh Thanh mới thấy khó xử.
Khăn trải giường, chăn mền đều đã giặt sạch, giờ giường chỉ còn lại nệm cứng.
Cô lén lật tìm quanh, lấy chiếc áo khoác dày của Hạ Kiêu trong tủ, cuộn tròn vào đó rồi nằm xuống.
Cô nghĩ rằng sẽ khó ngủ, nhưng có lẽ vì hôm qua Hạ Kiêu đã dùng hết sức trên người cô, cộng thêm sự căng thẳng và mệt mỏi khi vừa nhận ra mình xuyên vào nhân vật phản diện.
Thế là, dù tiếng chẻ củi ngoài sân vẫn đều đặn, cô vẫn ngủ say.
Sau khi chẻ xong củi, Hạ Kiêu còn gánh nước trở về, anh nhìn thấy Tô Thanh Thanh nằm ngủ như vậy.
Anh cúi mắt, cảm thấy khi cô không nói gì, trông còn đáng yêu hơn.
Khi cô im lặng, không nói gì.
Chỉ nằm yên đó, đẹp tinh xảo như búp bê sứ.
Tô Thanh Thanh cuộn tròn trong áo khoác quân dụng, trông nhỏ bé như một đứa trẻ.
Chiếc áo xanh đậm làm làn da trắng mịn của cô càng thêm nổi bật.
Làn da trắng như ngọc, phảng phất một lớp ánh sáng mềm mại, chỉ là sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, vẻ mặt còn phảng phất chút mệt mỏi.
Không biết cô mơ thấy gì, lông mi dài khẽ run lên như chiếc quạt nhỏ, rồi cô lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Đôi môi, bị anh cắn tối qua đến sưng đỏ, giờ hơi mím lại, ánh lên màu hồng mê người.
Khiến người ta không thể không muốn cắn thêm một lần nữa, để cảm nhận trọn vẹn.
Hạ Kiêu đưa tay ra, suýt nữa muốn chạm vào, muốn dùng đầu ngón tay thô ráp của mình mà lướt qua đôi môi mềm ấy… Nhìn xuống bàn tay chai sạn của mình, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt mịn màng của cô, Hạ Kiêu bỗng nhiên rụt tay lại.
“Tôi biết cô chỉ muốn một thời gian nữa sẽ ly hôn, và tôi đồng ý rồi.
Không cần phải làm những việc này.”
Tô Thanh Thanh sững sờ, Hạ Kiêu… lại giận sao? Hạ Kiêu lặng lẽ dọn dẹp phòng bếp đến sạch sẽ, rồi ra sân chẻ củi một cách chậm rãi.
Tiếng bổ củi vang lên đều đặn, từng nhát từng nhát, khiến Tô Thanh Thanh cảm giác như người phía sau đang muốn bổ thẳng vào mình.
Tô Thanh Thanh không khỏi liếc nhìn về phía sân sau, thấy Hạ Kiêu với cơ bắp rắn chắc, động tác dứt khoát và mạnh mẽ.
Anh chỉ mặc áo mỏng để lộ phần ngực, cơ bắp căng tràn, những giọt mồ hôi lăn xuống, thật sự toát lên sức hút khó cưỡng.
Nhìn cơ bắp ấy, từng động tác khỏe khoắn của anh, Tô Thanh Thanh lại nghĩ đến vài chuyện đêm qua, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Cô nuốt nước bọt, không rời mắt được.
Cố gắng quay đi và quạt nhẹ mặt để hạ nhiệt, cô không dám để suy nghĩ đi quá xa.
Hạ Kiêu không phải là ai khác, mà chính là nam chính trong truyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người mạnh mẽ, quyết đoán, cứng rắn và không ngần ngại trả đũa… Cô tuyệt đối không nên mơ tưởng.
Dù đang giận, ít ra Hạ Kiêu đã đồng ý tạm thời không ly hôn.
Tô Thanh Thanh nghĩ, ít nhất anh là người có nhân phẩm, đã hứa thì sẽ không đổi ý, sẽ cho cô cơ hội thi đại học.
Còn những chuyện khác… Cả người đau nhức, cô quyết định không nghĩ thêm gì nữa, mà đi ngủ một giấc.
Bị Hạ Kiêu ép “lao động vất vả”
suốt đêm, sáng sớm lại phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng và làm bao nhiêu việc.
Vừa vào phòng ngủ, Tô Thanh Thanh mới thấy khó xử.
Khăn trải giường, chăn mền đều đã giặt sạch, giờ giường chỉ còn lại nệm cứng.
Cô lén lật tìm quanh, lấy chiếc áo khoác dày của Hạ Kiêu trong tủ, cuộn tròn vào đó rồi nằm xuống.
Cô nghĩ rằng sẽ khó ngủ, nhưng có lẽ vì hôm qua Hạ Kiêu đã dùng hết sức trên người cô, cộng thêm sự căng thẳng và mệt mỏi khi vừa nhận ra mình xuyên vào nhân vật phản diện.
Thế là, dù tiếng chẻ củi ngoài sân vẫn đều đặn, cô vẫn ngủ say.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi chẻ xong củi, Hạ Kiêu còn gánh nước trở về, anh nhìn thấy Tô Thanh Thanh nằm ngủ như vậy.
Anh cúi mắt, cảm thấy khi cô không nói gì, trông còn đáng yêu hơn.
Khi cô im lặng, không nói gì.
Chỉ nằm yên đó, đẹp tinh xảo như búp bê sứ.
Tô Thanh Thanh cuộn tròn trong áo khoác quân dụng, trông nhỏ bé như một đứa trẻ.
Chiếc áo xanh đậm làm làn da trắng mịn của cô càng thêm nổi bật.
Làn da trắng như ngọc, phảng phất một lớp ánh sáng mềm mại, chỉ là sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, vẻ mặt còn phảng phất chút mệt mỏi.
Không biết cô mơ thấy gì, lông mi dài khẽ run lên như chiếc quạt nhỏ, rồi cô lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Đôi môi, bị anh cắn tối qua đến sưng đỏ, giờ hơi mím lại, ánh lên màu hồng mê người.
Khiến người ta không thể không muốn cắn thêm một lần nữa, để cảm nhận trọn vẹn.
Hạ Kiêu đưa tay ra, suýt nữa muốn chạm vào, muốn dùng đầu ngón tay thô ráp của mình mà lướt qua đôi môi mềm ấy… Nhìn xuống bàn tay chai sạn của mình, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt mịn màng của cô, Hạ Kiêu bỗng nhiên rụt tay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro