Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 30
2024-11-16 11:30:46
Anh đặt chiếc hộp nhỏ trên tay xuống, xoay người vác đao, hướng thẳng lên núi.
Tô Thanh Thanh không chỉ lãng phí lương thực, tiêu tốn dầu đèn, mà còn cực kỳ hao tốn các thứ khác.
Cô tắm rửa phải dùng một bồn nước ấm đầy.
Quần áo mặc qua một ngày là phải giặt ngay.
Tô Thanh Thanh có cách nấu nướng rất cầu kỳ, canh xương thì phải ninh thật lâu, rau dại thì chần qua nước sôi, lại còn tốn thời gian làm bánh kê.
Chỉ trong khoảng thời gian từ tối qua đến giờ, Tô Thanh Thanh đã tiêu tốn lượng củi mà Hạ Kiêu thường dùng trong năm, sáu ngày.
Kiểu người như Tô Thanh Thanh, sống trong thành phố chắc phải dùng cả trăm cân than mỗi tháng mới đủ.
Chỉ nhờ họ ở nơi gần rừng, gần sông, không thiếu củi lẫn nước, nên mới cung ứng đủ cho cô.
Hạ Kiêu bước nhanh lên núi, dự định mang về hai bao thảo dược, thử xem có thể đem đi thành phố đổi lấy phiếu vải không.
Anh muốn thay hết chăn, đệm trong nhà thành loại vải bông mịn.
Nếu không, Tô Thanh Thanh sẽ chỉ còn cách cuộn tròn trong chiếc áo khoác dày của anh để ngủ.
Thông báo thi đại học vẫn chưa chính thức đến, từ thông báo đến thi cử, trúng tuyển, nhập học, ít nhất phải chờ đến năm sau.
Có lẽ bản tính chiếm hữu và lòng tự tôn của đàn ông thúc đẩy, Hạ Kiêu không muốn để Tô Thanh Thanh chịu khổ khi ở đây với mình.
Thậm chí có chút kiêu hãnh, anh muốn để cô sống thoải mái hơn một chút, vượt xa so với Mạnh Tân Dân.
… Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Tô Thanh Thanh, Hạ Kiêu lúc đó đã không còn ở nhà, và có mùi thuốc thoang thoảng trong không khí.
Tạm thời cô không để ý đến tiếng gõ ngoài cửa, nhìn thấy một chiếc hộp thiếc nhỏ ở mép giường, không có ghi chữ gì.
Tô Thanh Thanh biết cách điều chế các loại thuốc mỡ làm đẹp, cũng biết chút kiến thức y học, liền đưa mũi lại gần ngửi nhẹ, đoán ra đây là thuốc lưu thông máu, tan bầm.
Hẳn là sáng nay Hạ Kiêu đã nhìn thấy những vết bầm trên người cô… Thực ra, bỏ qua thân phận nam chính, Hạ Kiêu là một người đàn ông không tồi.
Anh có vóc dáng đẹp, sức khỏe tốt, vẻ ngoài quyến rũ, biết chủ động rửa bát, làm việc nhà, lại còn biết chăm sóc vợ nữa.
Chỉ tiếc, đây là nam chính trong tiểu thuyết.
Trong thế giới này, những nam chính như Hạ Kiêu không dành cho người bình thường như cô.
Cô nhớ trong truyện, nữ chính Bạch Thiển Thiển đã tìm mọi cách lấy lòng anh nhưng cũng chẳng thể khiến anh mềm lòng.
Phải đến khi vào thủ đô, cô ấy mới có thể chiếm được tình cảm của anh nhờ sự ủng hộ từ gia đình nhà họ Tô.
Cả cuốn tiểu thuyết, phần lớn là những tình huống Bạch Thiển Thiển đấu đá với những nhân vật tiêu cực xung quanh.
Một người lạnh lùng “cao ngạo”, “không vướng bụi trần”
như nam chính, Tô Thanh Thanh biết mình, một kẻ tầm thường, không bao giờ có thể thu hút được.
Cô nghịch chiếc hộp nhỏ trong tay, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, khiến cô bắt đầu thấy phiền.
Cuối cùng, cô vẫn đứng dậy đi ra mở cửa, và quả nhiên, bên ngoài là một người chẳng khiến cô vui vẻ chút nào.
Bạch Thiển Thiển cười tươi nhìn Tô Thanh Thanh, thấy cô như vừa ngủ dậy, mắt vẫn còn lờ mờ, gương mặt hơi mơ màng với nét lười biếng tự nhiên, khiến người khác khó lòng rời mắt.
Tô Thanh Thanh không chỉ lãng phí lương thực, tiêu tốn dầu đèn, mà còn cực kỳ hao tốn các thứ khác.
Cô tắm rửa phải dùng một bồn nước ấm đầy.
Quần áo mặc qua một ngày là phải giặt ngay.
Tô Thanh Thanh có cách nấu nướng rất cầu kỳ, canh xương thì phải ninh thật lâu, rau dại thì chần qua nước sôi, lại còn tốn thời gian làm bánh kê.
Chỉ trong khoảng thời gian từ tối qua đến giờ, Tô Thanh Thanh đã tiêu tốn lượng củi mà Hạ Kiêu thường dùng trong năm, sáu ngày.
Kiểu người như Tô Thanh Thanh, sống trong thành phố chắc phải dùng cả trăm cân than mỗi tháng mới đủ.
Chỉ nhờ họ ở nơi gần rừng, gần sông, không thiếu củi lẫn nước, nên mới cung ứng đủ cho cô.
Hạ Kiêu bước nhanh lên núi, dự định mang về hai bao thảo dược, thử xem có thể đem đi thành phố đổi lấy phiếu vải không.
Anh muốn thay hết chăn, đệm trong nhà thành loại vải bông mịn.
Nếu không, Tô Thanh Thanh sẽ chỉ còn cách cuộn tròn trong chiếc áo khoác dày của anh để ngủ.
Thông báo thi đại học vẫn chưa chính thức đến, từ thông báo đến thi cử, trúng tuyển, nhập học, ít nhất phải chờ đến năm sau.
Có lẽ bản tính chiếm hữu và lòng tự tôn của đàn ông thúc đẩy, Hạ Kiêu không muốn để Tô Thanh Thanh chịu khổ khi ở đây với mình.
Thậm chí có chút kiêu hãnh, anh muốn để cô sống thoải mái hơn một chút, vượt xa so với Mạnh Tân Dân.
… Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Tô Thanh Thanh, Hạ Kiêu lúc đó đã không còn ở nhà, và có mùi thuốc thoang thoảng trong không khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạm thời cô không để ý đến tiếng gõ ngoài cửa, nhìn thấy một chiếc hộp thiếc nhỏ ở mép giường, không có ghi chữ gì.
Tô Thanh Thanh biết cách điều chế các loại thuốc mỡ làm đẹp, cũng biết chút kiến thức y học, liền đưa mũi lại gần ngửi nhẹ, đoán ra đây là thuốc lưu thông máu, tan bầm.
Hẳn là sáng nay Hạ Kiêu đã nhìn thấy những vết bầm trên người cô… Thực ra, bỏ qua thân phận nam chính, Hạ Kiêu là một người đàn ông không tồi.
Anh có vóc dáng đẹp, sức khỏe tốt, vẻ ngoài quyến rũ, biết chủ động rửa bát, làm việc nhà, lại còn biết chăm sóc vợ nữa.
Chỉ tiếc, đây là nam chính trong tiểu thuyết.
Trong thế giới này, những nam chính như Hạ Kiêu không dành cho người bình thường như cô.
Cô nhớ trong truyện, nữ chính Bạch Thiển Thiển đã tìm mọi cách lấy lòng anh nhưng cũng chẳng thể khiến anh mềm lòng.
Phải đến khi vào thủ đô, cô ấy mới có thể chiếm được tình cảm của anh nhờ sự ủng hộ từ gia đình nhà họ Tô.
Cả cuốn tiểu thuyết, phần lớn là những tình huống Bạch Thiển Thiển đấu đá với những nhân vật tiêu cực xung quanh.
Một người lạnh lùng “cao ngạo”, “không vướng bụi trần”
như nam chính, Tô Thanh Thanh biết mình, một kẻ tầm thường, không bao giờ có thể thu hút được.
Cô nghịch chiếc hộp nhỏ trong tay, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, khiến cô bắt đầu thấy phiền.
Cuối cùng, cô vẫn đứng dậy đi ra mở cửa, và quả nhiên, bên ngoài là một người chẳng khiến cô vui vẻ chút nào.
Bạch Thiển Thiển cười tươi nhìn Tô Thanh Thanh, thấy cô như vừa ngủ dậy, mắt vẫn còn lờ mờ, gương mặt hơi mơ màng với nét lười biếng tự nhiên, khiến người khác khó lòng rời mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro