Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều

Chương 41

2024-11-13 22:31:52

Chỉ cần cô thoát khỏi con hẻm này, bọn chúng sẽ không dám đuổi theo ra ngoài.

Nhưng tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, “Bắt lấy nó! Đừng để nó chạy thoát!”

Hai bên đường vẫn có người qua lại, nhưng chẳng ai chìa tay giúp.

Tô Thanh Thanh thầm nghĩ, lẽ ra cô nên hợp tác với Tô Vĩnh An để anh ta đi bán hàng mới phải.

Nếu có chuyện, chẳng phải đã có người khác chịu trách nhiệm hay sao? Hoặc gửi hàng từ bưu điện rồi lén đổi hết đồ bên trong cũng tốt hơn… Tiếng gió ù ù bên tai, và cô chỉ nghe thấy nhịp tim cùng hơi thở dồn dập của mình.

Cô không còn để ý đến âm thanh nào phía sau nữa.

Cuối cùng, Tô Thanh Thanh nhìn thấy con đường lớn bên ngoài con hẻm.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chạy thêm chút nữa… nếu cần, cô sẽ hét lên kêu cứu.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cô.

Tô Thanh Thanh giật mình, hét lên một tiếng, rồi vung gậy điện không chút nương tay.

“…Tô Thanh Thanh! Là tôi đây.”

Giọng nói quen thuộc, có chút thống khổ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ trong tích tắc, bàn tay đó nhẹ nhàng tước chiếc gậy điện khỏi tay cô.

Cô sững lại, nhìn kỹ.

Trán của người đối diện hằn lên gân xanh, đôi mày nhíu chặt, nhưng khuôn mặt tuấn tú ấy vẫn khiến người khác phải xuýt xoa.

Tô Thanh Thanh ngẩn ngơ trong giây lát, rồi cả người thả lỏng, suýt chút nữa bật khóc, “Hạ Kiêu!”

Chiếc giỏ trên tay cô đã rơi xuống đất từ lâu, nước mắt dâng lên, cô nắm chặt lấy tay Hạ Kiêu, thậm chí suýt nữa lao vào ôm anh.

“Anh làm em sợ muốn chết!”

Cú chạm bất ngờ thật sự khiến cô giật cả hồn.

Hạ Kiêu, nửa người vẫn còn tê do cú đập của chiếc gậy điện, bị cô nắm lấy tay, định rút ra nhưng nhìn thấy đôi mắt cô đẫm lệ, anh dừng lại, hạ giọng, “Không sao đâu.”

“Mấy người đó chạy hết rồi.”

Nghe vậy, Tô Thanh Thanh mới để ý phía sau đã im ắng.

Cô nhìn lại, thấy hai gã đang co rúm bò dậy, vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn Hạ Kiêu như sợ anh đuổi theo đánh thêm trận nữa.

Cuối cùng, cô cũng bình tĩnh lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhận ra mình vẫn còn đang nắm chặt tay Hạ Kiêu, cô thoáng đỏ mặt.

Vừa rồi suýt nữa đã lao vào ôm anh, nghĩ lại có chút ngại ngùng.

Cô lùi lại nửa bước, ho nhẹ, “À… Cảm ơn anh.”

Hạ Kiêu xoa xoa vai, cảm giác nửa người như tê liệt, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi đưa vật trong tay ra, “Cô à?”

Nhìn thấy cây gậy điện kia, ánh mắt Tô Thanh Thanh vô thức nhìn đến vết điện giật còn in hằn trên vai Hạ Kiêu, biểu cảm cứng lại trong chớp mắt, “Thật xin lỗi, không ngờ lại là anh…”

Hạ Kiêu không nói gì, chỉ nhìn cây gậy điện, nhíu mày, “Cô lấy cái này từ đâu ra vậy?”

Tô Thanh Thanh im lặng.

Hạ Kiêu nhíu mày sâu hơn một chút nhưng không gặng hỏi, “Đây là đồ bị cấm đấy.”

Bây giờ chỉ có nước ngoài mới có mấy thứ thế này, ở trong nước rất hiếm thấy.

Việc Tô Thanh Thanh có nó trong tay khiến Hạ Kiêu thấy rất lạ.

Tô Thanh Thanh nhìn trời, nhìn đất, nhìn mũi chân, dù sao cũng không dám nhìn thẳng vào Hạ Kiêu, im bặt không giải thích thứ này từ đâu mà ra.

Hạ Kiêu dù ngốc cũng biết thứ này có nguồn gốc bất minh, nhìn Tô Thanh Thanh lảng tránh, anh cũng không hỏi thêm, đưa lại đồ vật cho cô, “Cất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều

Số ký tự: 0