Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 42
2024-11-13 22:31:52
Giữ lấy phòng thân cũng tốt.”
“Nhưng chợ đen này lộn xộn thật, dù có gậy điện cũng chưa chắc cản được người xấu.
Lần sau cần gì thì cứ nói với tôi.”
Tô Thanh Thanh lập tức thấy nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ.
Lúc này cô mới nhớ ra đây là chợ đen, Hạ Kiêu chắc cũng đến đây mua đồ, vội hỏi, “Cảm ơn anh, anh muốn mua gì không?”
“Có phiếu không? Tôi vừa đổi được khá nhiều phiếu đây.”
Hạ Kiêu vừa định đáp thì thoáng thấy giỏ đồ mà Tô Thanh Thanh vừa ném xuống, bên trong lộn xộn nào là quần áo, giày dép nam.
Ánh mắt anh trầm xuống, khóe miệng cũng ngay lập tức mím lại thành một đường thẳng.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, đây là cô ấy tính toán để lấy lòng ai rồi.
Hạ Kiêu lên núi bắt hai con thỏ, một con gà rừng, đổi hết trên chợ đen lấy phiếu vải, định mua ít vải bông về đổi chăn màn trong nhà cho ấm áp.
Vậy mà Tô Thanh Thanh lại đem hết tiền dành dụm để lấy lòng Mạnh Tân Dân, nghĩ mọi cách thi vào đại học, tìm cơ hội về lại thành phố lớn.
Anh lập tức thấy mọi nhiệt tình nguội ngắt.
Anh hờ hững đáp, “Không có gì.”
Tô Thanh Thanh lúc này tâm trạng đang rất vui, hoàn toàn không để ý đến thái độ của Hạ Kiêu, nhặt hết đồ lên, hào hứng như khoe khoang, “Đây là mua cho anh đó, anh thử xem có vừa không?”
“Biết là anh cũng ở trên huyện, nên tôi đi cùng anh cho tiện, lỡ đồ không vừa lại mất công.”
Quan trọng là nếu có xảy ra chuyện gì ở chợ đen thì cũng có Hạ Kiêu ở đây rồi.
Với vóc dáng và thần thái này của anh, chỉ cần đứng từ xa cũng đã khiến người ta e dè, ai mà dám gây chuyện với cô? Sắc mặt Hạ Kiêu hơi sững lại, nhìn đống giày và quần áo, vẫn khó tin mà hỏi, “Mấy thứ này đều là mua cho tôi?”
Tô Thanh Thanh có chút ngại ngùng, “Phiếu và tiền của tôi không nhiều lắm, ở cửa hàng huyện cũng chẳng có gì tốt hơn, chỉ có mấy thứ này thôi.”
Cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Nếu ở tương lai, chỉ cần một món đồ trang sức hàng hiệu, hoặc lắm thì một cái đồng hồ xịn cũng đủ để lấy lòng người ta rồi.
Còn đây là Hạ Kiêu – người mà cô thật sự muốn lấy lòng, vậy mà đồ mua cho anh lại là cái gì? Giày giải phóng, áo lót bông… Cô thật sự thấy áy náy.
Nhưng thực tế thì, mấy thứ này không dễ kiếm, đặc biệt là nhiều thứ không có phiếu còn không mua được.
Đống quần áo kia chắc cũng tiêu tốn không ít phiếu vải của Tô Thanh Thanh.
Hạ Kiêu mím môi, liếc nhìn mấy đôi giày đó.
Cỡ lớn như thế này, rõ ràng không phải để cho Mạnh Tân Dân.
Anh nhìn Tô Thanh Thanh, rồi rời mắt đi, “Không cần đâu.”
Giọng anh khô khốc, nhắc lại, “Không cần.
Em không phải mua đồ cho tôi.”
Cách Tô Thanh Thanh nấu ăn, quan tâm, mua đồ cho anh, và cả sự tin tưởng khi gặp nguy hiểm, tất cả đều khiến Hạ Kiêu nảy sinh những ảo tưởng không nên có.
Nhưng những lá thư thời trung học kia đã nói rõ, sớm muộn gì Tô Thanh Thanh cũng sẽ ly hôn với anh.
Cô muốn thi đại học, muốn trở về thành phố.
Những gì cô đang làm để lấy lòng anh lúc này cũng chỉ vì không muốn anh nhắc đến chuyện ly hôn mà thôi.
Cô làm tất cả để anh không cản trở cô thi đại học, để cô thuận lợi trở lại thành phố, để cô có thể lại ở bên Mạnh Tân Dân.
“Nhưng chợ đen này lộn xộn thật, dù có gậy điện cũng chưa chắc cản được người xấu.
Lần sau cần gì thì cứ nói với tôi.”
Tô Thanh Thanh lập tức thấy nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ.
Lúc này cô mới nhớ ra đây là chợ đen, Hạ Kiêu chắc cũng đến đây mua đồ, vội hỏi, “Cảm ơn anh, anh muốn mua gì không?”
“Có phiếu không? Tôi vừa đổi được khá nhiều phiếu đây.”
Hạ Kiêu vừa định đáp thì thoáng thấy giỏ đồ mà Tô Thanh Thanh vừa ném xuống, bên trong lộn xộn nào là quần áo, giày dép nam.
Ánh mắt anh trầm xuống, khóe miệng cũng ngay lập tức mím lại thành một đường thẳng.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, đây là cô ấy tính toán để lấy lòng ai rồi.
Hạ Kiêu lên núi bắt hai con thỏ, một con gà rừng, đổi hết trên chợ đen lấy phiếu vải, định mua ít vải bông về đổi chăn màn trong nhà cho ấm áp.
Vậy mà Tô Thanh Thanh lại đem hết tiền dành dụm để lấy lòng Mạnh Tân Dân, nghĩ mọi cách thi vào đại học, tìm cơ hội về lại thành phố lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh lập tức thấy mọi nhiệt tình nguội ngắt.
Anh hờ hững đáp, “Không có gì.”
Tô Thanh Thanh lúc này tâm trạng đang rất vui, hoàn toàn không để ý đến thái độ của Hạ Kiêu, nhặt hết đồ lên, hào hứng như khoe khoang, “Đây là mua cho anh đó, anh thử xem có vừa không?”
“Biết là anh cũng ở trên huyện, nên tôi đi cùng anh cho tiện, lỡ đồ không vừa lại mất công.”
Quan trọng là nếu có xảy ra chuyện gì ở chợ đen thì cũng có Hạ Kiêu ở đây rồi.
Với vóc dáng và thần thái này của anh, chỉ cần đứng từ xa cũng đã khiến người ta e dè, ai mà dám gây chuyện với cô? Sắc mặt Hạ Kiêu hơi sững lại, nhìn đống giày và quần áo, vẫn khó tin mà hỏi, “Mấy thứ này đều là mua cho tôi?”
Tô Thanh Thanh có chút ngại ngùng, “Phiếu và tiền của tôi không nhiều lắm, ở cửa hàng huyện cũng chẳng có gì tốt hơn, chỉ có mấy thứ này thôi.”
Cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Nếu ở tương lai, chỉ cần một món đồ trang sức hàng hiệu, hoặc lắm thì một cái đồng hồ xịn cũng đủ để lấy lòng người ta rồi.
Còn đây là Hạ Kiêu – người mà cô thật sự muốn lấy lòng, vậy mà đồ mua cho anh lại là cái gì? Giày giải phóng, áo lót bông… Cô thật sự thấy áy náy.
Nhưng thực tế thì, mấy thứ này không dễ kiếm, đặc biệt là nhiều thứ không có phiếu còn không mua được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đống quần áo kia chắc cũng tiêu tốn không ít phiếu vải của Tô Thanh Thanh.
Hạ Kiêu mím môi, liếc nhìn mấy đôi giày đó.
Cỡ lớn như thế này, rõ ràng không phải để cho Mạnh Tân Dân.
Anh nhìn Tô Thanh Thanh, rồi rời mắt đi, “Không cần đâu.”
Giọng anh khô khốc, nhắc lại, “Không cần.
Em không phải mua đồ cho tôi.”
Cách Tô Thanh Thanh nấu ăn, quan tâm, mua đồ cho anh, và cả sự tin tưởng khi gặp nguy hiểm, tất cả đều khiến Hạ Kiêu nảy sinh những ảo tưởng không nên có.
Nhưng những lá thư thời trung học kia đã nói rõ, sớm muộn gì Tô Thanh Thanh cũng sẽ ly hôn với anh.
Cô muốn thi đại học, muốn trở về thành phố.
Những gì cô đang làm để lấy lòng anh lúc này cũng chỉ vì không muốn anh nhắc đến chuyện ly hôn mà thôi.
Cô làm tất cả để anh không cản trở cô thi đại học, để cô thuận lợi trở lại thành phố, để cô có thể lại ở bên Mạnh Tân Dân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro