Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 43
2024-11-16 11:30:46
Nhìn đống đồ tích góp bao lâu của Tô Thanh Thanh, rồi nhìn cô, anh thậm chí muốn hỏi một câu: Nếu anh không đồng ý chờ, nếu anh muốn ly hôn ngay lúc này trước kỳ thi, liệu cô có đi tìm một người nào khác “sạch sẽ”
để cưới không? Ý nghĩ này khiến Hạ Kiêu không kìm được có chút bực bội.
Mạnh Tân Dân thật sự tốt đến thế sao? Tốt đến mức để Tô Thanh Thanh làm mọi cách thế này? Thấy anh cúi đầu, rõ ràng vẻ không vui, Tô Thanh Thanh ngập ngừng nhưng không dám vươn tay chạm vào.
Cô lại gọi một tiếng, “Hạ Kiêu? Anh… không thích sao?”
Hạ Kiêu đáp “Ừ,”
nhàn nhạt liếc nhìn Tô Thanh Thanh, “Tôi đã nói, tạm thời sẽ không ly hôn với em.”
“Em cũng không cần làm mấy thứ này cho tôi, cũng chẳng cần tốn nhiều tiền và đồ vào tôi như vậy.”
“Không cần.
Nếu tôi đã hứa đợi em thi đậu đại học rồi mới ly hôn thì sẽ giữ lời.”
Nói rồi, anh đặt cây gậy điện vào giỏ của Tô Thanh Thanh, xoay người bỏ đi.
“Hạ Kiêu!”
Tô Thanh Thanh tức đến mức muốn hét lên.
Sao người này lại có thể như thế chứ? Cô đã cực khổ đến thế, chuyển hết 60 cân gạo và mì đi bán.
Chưa kể, còn suýt bị người ta đánh cướp vì mấy món đồ này, vậy mà Hạ Kiêu chẳng chút cảm kích nào.
Anh thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại.
Tô Thanh Thanh cầm một đôi giày nhựa, thật muốn ném thẳng vào sau gáy anh.
Nhìn xem anh là cái loại người gì chứ, thật đúng là không biết tốt xấu.
Ngay khi ấy, Hạ Kiêu bất ngờ quay đầu lại.
Thật ra cô vốn không dám ném… Lúc này bị anh quay lại, cô giật mình, vội vàng thu tay, nhét đôi giày nhựa vào giỏ.
Sợ rằng hành động vừa rồi bị phát hiện, mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng, “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Kiêu liếc nhìn cô, rồi lại nhìn đôi giày nhựa cô vừa nhét vào giỏ.
Anh làm việc trong nghề này, giác quan nhạy bén, sao không nhận ra được những hành động lén lút của Tô Thanh Thanh? Nhưng không hiểu vì sao.
Nhìn vẻ mặt sinh động của cô, nhớ lại hành động lúc nãy của cô, bao nhiêu bực tức trong lòng Hạ Kiêu tự dưng tiêu tan.
Anh thậm chí cảm thấy có lẽ đầu óc mình có vấn đề rồi.
Bởi anh lại thấy Tô Thanh Thanh… có chút đáng yêu.
Hạ Kiêu mặt không biến sắc, nói, “Tôi đưa em ra cổng cửa hàng hợp tác xã, đừng ở lại đây nữa.”
Tô Thanh Thanh không biết đã mua bao nhiêu đồ ở chợ đen, lại tỏ ra như có nhiều tiền nên bị người ta để ý theo dõi.
Mắt Tô Thanh Thanh sáng lên một chút, nghĩ Hạ Kiêu tuy có lúc không biết điều, nhưng nhân phẩm thì không có vấn đề gì.
Cô lập tức đi theo anh.
Nhưng vừa nhích chân một chút, cô mới phát hiện lúc nãy chạy trốn quá gấp, chân mình bị đôi giày da làm xước mấy chỗ.
Phần gót, mu bàn chân, và các ngón đều bỏng rát lên.
Bước đi khiến Tô Thanh Thanh khập khiễng hẳn.
Hạ Kiêu nhíu mày.
Sợ anh mất kiên nhẫn, cô cố gắng bước nhanh hơn vài bước, nhưng động tác lại càng vụng về.
Nhìn bộ dạng đó, Hạ Kiêu càng nhíu mày, “Chân bị trật?”
Tô Thanh Thanh hơi sượng lại, “Bị giày làm xước…”
Nói thế này trước mặt Hạ Kiêu, cô cảm thấy hơi ngượng.
Cô cúi xuống nhìn đôi giày, loại da cứng này muốn chỉnh lại như dép lê cũng không được.
để cưới không? Ý nghĩ này khiến Hạ Kiêu không kìm được có chút bực bội.
Mạnh Tân Dân thật sự tốt đến thế sao? Tốt đến mức để Tô Thanh Thanh làm mọi cách thế này? Thấy anh cúi đầu, rõ ràng vẻ không vui, Tô Thanh Thanh ngập ngừng nhưng không dám vươn tay chạm vào.
Cô lại gọi một tiếng, “Hạ Kiêu? Anh… không thích sao?”
Hạ Kiêu đáp “Ừ,”
nhàn nhạt liếc nhìn Tô Thanh Thanh, “Tôi đã nói, tạm thời sẽ không ly hôn với em.”
“Em cũng không cần làm mấy thứ này cho tôi, cũng chẳng cần tốn nhiều tiền và đồ vào tôi như vậy.”
“Không cần.
Nếu tôi đã hứa đợi em thi đậu đại học rồi mới ly hôn thì sẽ giữ lời.”
Nói rồi, anh đặt cây gậy điện vào giỏ của Tô Thanh Thanh, xoay người bỏ đi.
“Hạ Kiêu!”
Tô Thanh Thanh tức đến mức muốn hét lên.
Sao người này lại có thể như thế chứ? Cô đã cực khổ đến thế, chuyển hết 60 cân gạo và mì đi bán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa kể, còn suýt bị người ta đánh cướp vì mấy món đồ này, vậy mà Hạ Kiêu chẳng chút cảm kích nào.
Anh thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại.
Tô Thanh Thanh cầm một đôi giày nhựa, thật muốn ném thẳng vào sau gáy anh.
Nhìn xem anh là cái loại người gì chứ, thật đúng là không biết tốt xấu.
Ngay khi ấy, Hạ Kiêu bất ngờ quay đầu lại.
Thật ra cô vốn không dám ném… Lúc này bị anh quay lại, cô giật mình, vội vàng thu tay, nhét đôi giày nhựa vào giỏ.
Sợ rằng hành động vừa rồi bị phát hiện, mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng, “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Kiêu liếc nhìn cô, rồi lại nhìn đôi giày nhựa cô vừa nhét vào giỏ.
Anh làm việc trong nghề này, giác quan nhạy bén, sao không nhận ra được những hành động lén lút của Tô Thanh Thanh? Nhưng không hiểu vì sao.
Nhìn vẻ mặt sinh động của cô, nhớ lại hành động lúc nãy của cô, bao nhiêu bực tức trong lòng Hạ Kiêu tự dưng tiêu tan.
Anh thậm chí cảm thấy có lẽ đầu óc mình có vấn đề rồi.
Bởi anh lại thấy Tô Thanh Thanh… có chút đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Kiêu mặt không biến sắc, nói, “Tôi đưa em ra cổng cửa hàng hợp tác xã, đừng ở lại đây nữa.”
Tô Thanh Thanh không biết đã mua bao nhiêu đồ ở chợ đen, lại tỏ ra như có nhiều tiền nên bị người ta để ý theo dõi.
Mắt Tô Thanh Thanh sáng lên một chút, nghĩ Hạ Kiêu tuy có lúc không biết điều, nhưng nhân phẩm thì không có vấn đề gì.
Cô lập tức đi theo anh.
Nhưng vừa nhích chân một chút, cô mới phát hiện lúc nãy chạy trốn quá gấp, chân mình bị đôi giày da làm xước mấy chỗ.
Phần gót, mu bàn chân, và các ngón đều bỏng rát lên.
Bước đi khiến Tô Thanh Thanh khập khiễng hẳn.
Hạ Kiêu nhíu mày.
Sợ anh mất kiên nhẫn, cô cố gắng bước nhanh hơn vài bước, nhưng động tác lại càng vụng về.
Nhìn bộ dạng đó, Hạ Kiêu càng nhíu mày, “Chân bị trật?”
Tô Thanh Thanh hơi sượng lại, “Bị giày làm xước…”
Nói thế này trước mặt Hạ Kiêu, cô cảm thấy hơi ngượng.
Cô cúi xuống nhìn đôi giày, loại da cứng này muốn chỉnh lại như dép lê cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro