Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 44
2024-11-16 11:30:46
Nếu Hạ Kiêu hết kiên nhẫn mà bỏ mặc cô ở đây thì lỡ bị người ta cướp mất thì sao? Tô Thanh Thanh do dự, có nên cởi giày và đi chân trần không.
Hạ Kiêu cúi xuống nhìn đôi giày da của cô.
Lúc này anh mới nhận ra, thứ da cứng như thế này chà xát vào làn da mỏng manh của cô thì đau là phải.
Đôi chân của anh quen với giày rơm, đi đâu cũng không hề hấn gì.
Nhưng làn da của Tô Thanh Thanh lại rất mịn màng.
Cô định lấy miếng băng dán ra để dán vết xước cho mình.
Nhưng Hạ Kiêu vẫn đang nhìn.
Thật sự lấy băng dán ra ngay lúc này, biết giải thích sao đây? Hạ Kiêu đứng cao, từ vị trí đó chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô, làn cổ trắng ngần thon dài như thiên nga.
Thấy cô khẽ cọ mũi chân trên đất, lộ vẻ hơi ấm ức.
Tô Thanh Thanh cố bám theo anh, tay còn cầm cái giỏ đầy đồ nặng khiến cánh tay trắng ngần của cô hằn lên vết đỏ.
Hạ Kiêu đưa tay cầm lấy cái giỏ từ tay cô, ngập ngừng một chút, rồi xoay người nửa ngồi xuống, trầm giọng nói, “Lên đi.”
Mắt Tô Thanh Thanh sáng lên, nhưng rồi có chút băn khoăn, “Có ổn không?”
Hạ Kiêu nghĩ cô không muốn người khác nhìn thấy, đôi mắt anh trầm xuống, nhưng cũng chẳng muốn đôi co với cô, “Về trễ quá thì không kịp xe bò đâu.
Đôi chân em mềm mại thế này mà đi thêm gần mười cây số nữa sao?”
Nhìn dáng vẻ dễ nói chuyện của Hạ Kiêu, có vẻ anh không giận.
Tô Thanh Thanh không nói hai lời, liền leo lên lưng anh.
Cùng lắm thì, về nấu cho anh thêm vài món ngon để đền đáp là được! Lưng Hạ Kiêu thật rộng, rất vững chãi.
Nằm trên người anh, cô cảm thấy yên tâm như khi vừa thoát khỏi nguy hiểm và nghe thấy giọng nói trầm ổn của anh.
Sợ ngã và bị Hạ Kiêu ghét bỏ thêm, Tô Thanh Thanh tuy hơi ngại, nhưng vẫn ôm chặt cổ anh.
Cả người Hạ Kiêu bỗng chốc cứng lại.
Cô nằm trên lưng anh, có một làn hơi ấm mềm mại áp vào người anh.
Hương thơm dịu nhẹ không ngừng lan tỏa, vờn quanh chóp mũi anh.
Lọn tóc lòa xòa của Tô Thanh Thanh bị gió thổi bay, đậu nhẹ vào cổ Hạ Kiêu.
Cảm giác ngứa ngáy đó như len lỏi từ cổ đến tận đáy lòng anh.
Cô nằm trên lưng anh mà chẳng chịu yên, thỉnh thoảng lại động đậy chút chút.
Hai người không ngừng cọ xát, tiếp xúc nhau.
Hạ Kiêu khẽ khàng, giọng khô khốc quát nhẹ, “Đừng nhúc nhích…”
Tô Thanh Thanh giật mình, chỉ là cô thấy có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi, “Hay là… để tôi tự đi?”
Tự dưng một người như anh, mà lại cõng cô thế này, đúng là có hơi ngại.
“Không cần.”
Hạ Kiêu đứng dậy, một tay đỡ cô, tay kia xách giỏ đồ, rồi bước đi.
Thật ra, anh còn căng thẳng hơn cả cô, họng không kìm được khẽ giật lên.
Qua lớp vải mỏng, anh vẫn cảm nhận được làn da mịn màng của cô… Lại sợ mình đi mạnh một chút sẽ lỡ chạm vào làn da của cô nhiều hơn.
Điều khó xử nhất là tay anh đang đặt ngay chỗ… eo cô, cảm nhận rõ sự mềm mại, đàn hồi của cô… Trong đầu Hạ Kiêu vô thức nghĩ đến hình ảnh của quả đào chín mọng, trán anh vốn đã lấm tấm mồ hôi, giờ càng nghĩ đến quả đào thơm ngọt kia, cổ họng anh càng khẽ chuyển động.
Anh bước đều đặn, mỗi bước như được đo lường chính xác, nhưng tốc độ lại nhanh dần.
Hạ Kiêu cúi xuống nhìn đôi giày da của cô.
Lúc này anh mới nhận ra, thứ da cứng như thế này chà xát vào làn da mỏng manh của cô thì đau là phải.
Đôi chân của anh quen với giày rơm, đi đâu cũng không hề hấn gì.
Nhưng làn da của Tô Thanh Thanh lại rất mịn màng.
Cô định lấy miếng băng dán ra để dán vết xước cho mình.
Nhưng Hạ Kiêu vẫn đang nhìn.
Thật sự lấy băng dán ra ngay lúc này, biết giải thích sao đây? Hạ Kiêu đứng cao, từ vị trí đó chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô, làn cổ trắng ngần thon dài như thiên nga.
Thấy cô khẽ cọ mũi chân trên đất, lộ vẻ hơi ấm ức.
Tô Thanh Thanh cố bám theo anh, tay còn cầm cái giỏ đầy đồ nặng khiến cánh tay trắng ngần của cô hằn lên vết đỏ.
Hạ Kiêu đưa tay cầm lấy cái giỏ từ tay cô, ngập ngừng một chút, rồi xoay người nửa ngồi xuống, trầm giọng nói, “Lên đi.”
Mắt Tô Thanh Thanh sáng lên, nhưng rồi có chút băn khoăn, “Có ổn không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Kiêu nghĩ cô không muốn người khác nhìn thấy, đôi mắt anh trầm xuống, nhưng cũng chẳng muốn đôi co với cô, “Về trễ quá thì không kịp xe bò đâu.
Đôi chân em mềm mại thế này mà đi thêm gần mười cây số nữa sao?”
Nhìn dáng vẻ dễ nói chuyện của Hạ Kiêu, có vẻ anh không giận.
Tô Thanh Thanh không nói hai lời, liền leo lên lưng anh.
Cùng lắm thì, về nấu cho anh thêm vài món ngon để đền đáp là được! Lưng Hạ Kiêu thật rộng, rất vững chãi.
Nằm trên người anh, cô cảm thấy yên tâm như khi vừa thoát khỏi nguy hiểm và nghe thấy giọng nói trầm ổn của anh.
Sợ ngã và bị Hạ Kiêu ghét bỏ thêm, Tô Thanh Thanh tuy hơi ngại, nhưng vẫn ôm chặt cổ anh.
Cả người Hạ Kiêu bỗng chốc cứng lại.
Cô nằm trên lưng anh, có một làn hơi ấm mềm mại áp vào người anh.
Hương thơm dịu nhẹ không ngừng lan tỏa, vờn quanh chóp mũi anh.
Lọn tóc lòa xòa của Tô Thanh Thanh bị gió thổi bay, đậu nhẹ vào cổ Hạ Kiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác ngứa ngáy đó như len lỏi từ cổ đến tận đáy lòng anh.
Cô nằm trên lưng anh mà chẳng chịu yên, thỉnh thoảng lại động đậy chút chút.
Hai người không ngừng cọ xát, tiếp xúc nhau.
Hạ Kiêu khẽ khàng, giọng khô khốc quát nhẹ, “Đừng nhúc nhích…”
Tô Thanh Thanh giật mình, chỉ là cô thấy có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi, “Hay là… để tôi tự đi?”
Tự dưng một người như anh, mà lại cõng cô thế này, đúng là có hơi ngại.
“Không cần.”
Hạ Kiêu đứng dậy, một tay đỡ cô, tay kia xách giỏ đồ, rồi bước đi.
Thật ra, anh còn căng thẳng hơn cả cô, họng không kìm được khẽ giật lên.
Qua lớp vải mỏng, anh vẫn cảm nhận được làn da mịn màng của cô… Lại sợ mình đi mạnh một chút sẽ lỡ chạm vào làn da của cô nhiều hơn.
Điều khó xử nhất là tay anh đang đặt ngay chỗ… eo cô, cảm nhận rõ sự mềm mại, đàn hồi của cô… Trong đầu Hạ Kiêu vô thức nghĩ đến hình ảnh của quả đào chín mọng, trán anh vốn đã lấm tấm mồ hôi, giờ càng nghĩ đến quả đào thơm ngọt kia, cổ họng anh càng khẽ chuyển động.
Anh bước đều đặn, mỗi bước như được đo lường chính xác, nhưng tốc độ lại nhanh dần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro