Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 46
2024-11-13 22:31:52
Còn muốn đọc sách, thi đại học, vào trường à? Mơ đi!”
Cô ta cười lạnh, “Làm bộ, cố tình mua sách cho ra vẻ, chẳng phải là để thu hút Mạnh Tân Dân chú ý sao?”
“Sao hả, thấy nhảy sông không hiệu quả, giờ lại đổi kịch bản, cố tình làm ngơ để anh ấy chú ý?”
“Ha, cô có nhảy sông cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Cô tưởng làm thế này thì sẽ lọt vào mắt người ta à?”
Tô Thanh Thanh giờ đây lại còn bày trò tinh vi hơn.
Mạnh Tân Dân đã nói chuyện với cô ta, thế mà cô ta còn cố tình từ chối để gây chú ý! Lưu Liễu không phải là một trong đám nam giới kia, cô ta tự thấy mình hiểu rõ tâm lý của Tô Thanh Thanh lắm rồi.
Chẳng qua là cô ta đang cố tình diễn trò để thu hút sự chú ý của Mạnh Tân Dân thôi! Đúng là không biết xấu hổ! Cô mà cũng đòi thi đại học, cũng muốn theo Mạnh Tân Dân về thủ đô học đại học sao? “Thôi đi, đừng có mơ! Mạnh Tân Dân sẽ không bao giờ quan tâm đến bộ dạng của cô đâu!”
Tô Thanh Thanh bật lại ngay, “Mạnh Tân Dân là bố cô chắc? Mở miệng ra là Mạnh Tân Dân, Mạnh Tân Dân!”
Đúng lúc đó, Hạ Kiêu vừa bước tới:… Nghe nửa câu đầu, thật ra tâm trạng anh không được vui cho lắm.
Những lời của Lưu Liễu giống như cũng là điều mà anh từng nghĩ.
Anh cũng từng cho rằng những cố gắng của Tô Thanh Thanh là vì Mạnh Tân Dân.
Ai ngờ lại nghe được câu nói thô bạo của cô ấy… Không hiểu sao, khóe miệng Hạ Kiêu khẽ nhếch lên một chút.
Tâm trạng tự dưng tốt hơn nhiều.
Lưu Liễu giận tím mặt, lao vào định đánh người.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Kiêu không biết từ lúc nào đã bước đến gần.
Hạ Kiêu với thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, thêm vết sẹo trên mặt, làm anh càng thêm phần dữ tợn.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến Lưu Liễu đứng sững lại ngay tại chỗ.
Tô Thanh Thanh cũng nhận ra có gì đó không ổn ở Lưu Liễu, ngước mắt nhìn thì thấy Hạ Kiêu đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
Lưu Liễu căm hận, dù không dám động thủ nhưng cũng không nể nang gì, chỉ vào Tô Thanh Thanh nói, “Cô dám nói cô mua đống sách đó, muốn thi đại học, không phải là vì Mạnh Tân Dân?”
Cô ta cố ý nói lớn để Hạ Kiêu nghe được, để anh biết bộ mặt thật của Tô Thanh Thanh, muốn lột trần lớp vỏ của cô! “Cô bị làm sao vậy? Cái gì cũng gán cho Mạnh Tân Dân à?”
Tô Thanh Thanh hất cằm nói, “Cô không cho phép người khác tiến bộ sao?”
“Nếu đất nước đã khôi phục kỳ thi đại học, thì là để khuyến khích chúng ta học hỏi, đất nước đâu có nói tôi không được thi, sao cô lại nghĩ cô có quyền nói thế?”
“Ý cô là gì? Muốn tôi ngừng học? Chủ tịch đã nói, dù là trí thức hay thanh niên học sinh, đều cần phải nỗ lực học hành.
Cô còn dám cản sao?”
Tô Thanh Thanh viện đến lời của chủ tịch, Lưu Liễu đành im bặt, tức đến run cả người nhưng không thể nói lại.
Tô Thanh Thanh nhìn cô một cái đầy khinh thường, hiên ngang xách đồ bước ra sau lưng Hạ Kiêu.
Cô biết Lưu Liễu có thể nổi điên lên mà đánh người, đứng sau Hạ Kiêu sẽ an toàn hơn! Dù quan hệ với Hạ Kiêu chưa hẳn là tốt đẹp gì, nhưng nếu Lưu Liễu muốn đánh cô, Hạ Kiêu chắc chắn sẽ ngăn lại.
Không chỉ vì Hạ Kiêu có vóc dáng vững chãi, uy nghi, mà còn vì anh là người đáng tin.
Cô ta cười lạnh, “Làm bộ, cố tình mua sách cho ra vẻ, chẳng phải là để thu hút Mạnh Tân Dân chú ý sao?”
“Sao hả, thấy nhảy sông không hiệu quả, giờ lại đổi kịch bản, cố tình làm ngơ để anh ấy chú ý?”
“Ha, cô có nhảy sông cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Cô tưởng làm thế này thì sẽ lọt vào mắt người ta à?”
Tô Thanh Thanh giờ đây lại còn bày trò tinh vi hơn.
Mạnh Tân Dân đã nói chuyện với cô ta, thế mà cô ta còn cố tình từ chối để gây chú ý! Lưu Liễu không phải là một trong đám nam giới kia, cô ta tự thấy mình hiểu rõ tâm lý của Tô Thanh Thanh lắm rồi.
Chẳng qua là cô ta đang cố tình diễn trò để thu hút sự chú ý của Mạnh Tân Dân thôi! Đúng là không biết xấu hổ! Cô mà cũng đòi thi đại học, cũng muốn theo Mạnh Tân Dân về thủ đô học đại học sao? “Thôi đi, đừng có mơ! Mạnh Tân Dân sẽ không bao giờ quan tâm đến bộ dạng của cô đâu!”
Tô Thanh Thanh bật lại ngay, “Mạnh Tân Dân là bố cô chắc? Mở miệng ra là Mạnh Tân Dân, Mạnh Tân Dân!”
Đúng lúc đó, Hạ Kiêu vừa bước tới:… Nghe nửa câu đầu, thật ra tâm trạng anh không được vui cho lắm.
Những lời của Lưu Liễu giống như cũng là điều mà anh từng nghĩ.
Anh cũng từng cho rằng những cố gắng của Tô Thanh Thanh là vì Mạnh Tân Dân.
Ai ngờ lại nghe được câu nói thô bạo của cô ấy… Không hiểu sao, khóe miệng Hạ Kiêu khẽ nhếch lên một chút.
Tâm trạng tự dưng tốt hơn nhiều.
Lưu Liễu giận tím mặt, lao vào định đánh người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Kiêu không biết từ lúc nào đã bước đến gần.
Hạ Kiêu với thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, thêm vết sẹo trên mặt, làm anh càng thêm phần dữ tợn.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến Lưu Liễu đứng sững lại ngay tại chỗ.
Tô Thanh Thanh cũng nhận ra có gì đó không ổn ở Lưu Liễu, ngước mắt nhìn thì thấy Hạ Kiêu đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
Lưu Liễu căm hận, dù không dám động thủ nhưng cũng không nể nang gì, chỉ vào Tô Thanh Thanh nói, “Cô dám nói cô mua đống sách đó, muốn thi đại học, không phải là vì Mạnh Tân Dân?”
Cô ta cố ý nói lớn để Hạ Kiêu nghe được, để anh biết bộ mặt thật của Tô Thanh Thanh, muốn lột trần lớp vỏ của cô! “Cô bị làm sao vậy? Cái gì cũng gán cho Mạnh Tân Dân à?”
Tô Thanh Thanh hất cằm nói, “Cô không cho phép người khác tiến bộ sao?”
“Nếu đất nước đã khôi phục kỳ thi đại học, thì là để khuyến khích chúng ta học hỏi, đất nước đâu có nói tôi không được thi, sao cô lại nghĩ cô có quyền nói thế?”
“Ý cô là gì? Muốn tôi ngừng học? Chủ tịch đã nói, dù là trí thức hay thanh niên học sinh, đều cần phải nỗ lực học hành.
Cô còn dám cản sao?”
Tô Thanh Thanh viện đến lời của chủ tịch, Lưu Liễu đành im bặt, tức đến run cả người nhưng không thể nói lại.
Tô Thanh Thanh nhìn cô một cái đầy khinh thường, hiên ngang xách đồ bước ra sau lưng Hạ Kiêu.
Cô biết Lưu Liễu có thể nổi điên lên mà đánh người, đứng sau Hạ Kiêu sẽ an toàn hơn! Dù quan hệ với Hạ Kiêu chưa hẳn là tốt đẹp gì, nhưng nếu Lưu Liễu muốn đánh cô, Hạ Kiêu chắc chắn sẽ ngăn lại.
Không chỉ vì Hạ Kiêu có vóc dáng vững chãi, uy nghi, mà còn vì anh là người đáng tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro