Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 48
2024-11-13 22:31:52
Cô ấy không có ý như thế đâu.”
“Anh cũng biết mà, cô ấy kết hôn với Hạ Kiêu chỉ vì giận dỗi thôi…”
Mạnh Tân Dân nhìn Bạch Thiển Thiển, rồi nhìn Tô Thanh Thanh, rõ ràng Tô Thanh Thanh không có ý như thế.
Chỉ mới gặp hai lần hôm nay, anh cũng nhận ra, Tô Thanh Thanh thật sự đang nỗ lực phủi sạch mối quan hệ với anh.
Còn lời của Bạch Thiển Thiển, thật đúng là có hàm ý.
Anh thậm chí không nhịn được mà bật cười, Bạch Thiển Thiển cũng đang cố đẩy anh về phía Tô Thanh Thanh sao? Chỉ trong một ngày, anh bỗng trở thành thứ mà ai cũng muốn tránh xa.
Hạ Kiêu bên cạnh lạnh lùng nhìn màn “diễn xuất”
của Bạch Thiển Thiển, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
Trước đây, anh vốn không thích thái độ kiêu căng của Bạch Thiển Thiển.
Anh cũng cảm thấy con người cô ta chẳng có chút biết ơn nào với gia đình đã nuôi nấng mình gần 20 năm.
Gần như có thể nói là lòng dạ ích kỷ.
Nhưng giờ đây, cô ta khiến anh càng thêm khó chịu.
Tô Thanh Thanh cũng thực sự bực bội, không nhịn nổi nói, “Bạch Thiển Thiển, cô là con giun trong bụng tôi chắc?”
“Tôi nghĩ gì, cô cũng biết à?”
Cô nhìn Mạnh Tân Dân một cái, rồi nhìn qua Bạch Thiển Thiển, “Cô và Lưu Liễu có tâm tư gì, có tính toán gì thì tự các người đi mà toan tính, đừng dở trò với tôi!”
“Còn về Mạnh Tân Dân, tôi không với cao nổi đâu!”
Cô quyết không bao giờ dây vào chuyện giữa Mạnh Tân Dân và Bạch Thiển Thiển nữa.
Bạch Thiển Thiển đứng sững, ngỡ ngàng không thốt nên lời, “Tô Thanh Thanh, cô…”
Lưu Liễu lập tức chen ngang, “Tô Thanh Thanh, Thiển Thiển giúp cô nói chuyện mà cô lại chẳng biết tốt xấu, chẳng khác nào chó cắn người tốt!”
“Còn ai bảo tôi…”
Thích Mạnh Tân Dân, mấy từ cuối cô ta nói không thành lời, khuôn mặt đỏ bừng.
“Giúp tôi?”
Tô Thanh Thanh cười khẩy, “Tôi thấy giống như chồn chúc Tết gà thôi, chẳng có chút hảo tâm nào!”
Mặt Bạch Thiển Thiển thoáng biến sắc.
Hôm nay Tô Thanh Thanh quá khác lạ, có vẻ thực sự không muốn theo đuổi Mạnh Tân Dân nữa.
Thậm chí quan hệ với Hạ Kiêu dường như cũng đột ngột trở nên hòa hợp… Lưu Liễu tức đến xanh mặt, “Cô!”
Nhưng Tô Thanh Thanh không để cô nói hết, liền lạnh lùng mỉa mai, “Bạch Thiển Thiển cho cô cái gì mà cô lại bám theo sau như con chó liếm gót vậy?”
“Liếm gót”
là gì, bọn họ không hiểu rõ, nhưng qua ngữ cảnh thì cũng có thể đoán ra, rõ ràng mang theo ý khinh miệt sâu sắc… Hạ Kiêu đứng cạnh cô mà mí mắt cũng khẽ giật.
Đám thanh niên trí thức xung quanh ai cũng nhìn Tô Thanh Thanh rồi lại quay sang Lưu Liễu với ánh mắt khó xử.
Lưu Liễu gần như phát điên, hét lên, “Tô Thanh Thanh! Cô…”
Tô Thanh Thanh đứng cạnh Hạ Kiêu, ngẩng cằm lên, thả giỏ đồ xuống, chống tay lên hông, toát lên vẻ thách thức.
Mạnh Tân Dân nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình chưa từng thật sự hiểu con người này.
Nhưng không hiểu sao, thấy cô đứng chống nạnh, quát tháo Lưu Liễu, anh lại cảm thấy… Tô Thanh Thanh như thế này có chút thú vị.
Cách nói của cô đúng là hơi gay gắt, nhưng ít ra còn thú vị hơn cái vẻ kiêu ngạo, đỏng đảnh ngày trước.
“Anh cũng biết mà, cô ấy kết hôn với Hạ Kiêu chỉ vì giận dỗi thôi…”
Mạnh Tân Dân nhìn Bạch Thiển Thiển, rồi nhìn Tô Thanh Thanh, rõ ràng Tô Thanh Thanh không có ý như thế.
Chỉ mới gặp hai lần hôm nay, anh cũng nhận ra, Tô Thanh Thanh thật sự đang nỗ lực phủi sạch mối quan hệ với anh.
Còn lời của Bạch Thiển Thiển, thật đúng là có hàm ý.
Anh thậm chí không nhịn được mà bật cười, Bạch Thiển Thiển cũng đang cố đẩy anh về phía Tô Thanh Thanh sao? Chỉ trong một ngày, anh bỗng trở thành thứ mà ai cũng muốn tránh xa.
Hạ Kiêu bên cạnh lạnh lùng nhìn màn “diễn xuất”
của Bạch Thiển Thiển, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
Trước đây, anh vốn không thích thái độ kiêu căng của Bạch Thiển Thiển.
Anh cũng cảm thấy con người cô ta chẳng có chút biết ơn nào với gia đình đã nuôi nấng mình gần 20 năm.
Gần như có thể nói là lòng dạ ích kỷ.
Nhưng giờ đây, cô ta khiến anh càng thêm khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Thanh cũng thực sự bực bội, không nhịn nổi nói, “Bạch Thiển Thiển, cô là con giun trong bụng tôi chắc?”
“Tôi nghĩ gì, cô cũng biết à?”
Cô nhìn Mạnh Tân Dân một cái, rồi nhìn qua Bạch Thiển Thiển, “Cô và Lưu Liễu có tâm tư gì, có tính toán gì thì tự các người đi mà toan tính, đừng dở trò với tôi!”
“Còn về Mạnh Tân Dân, tôi không với cao nổi đâu!”
Cô quyết không bao giờ dây vào chuyện giữa Mạnh Tân Dân và Bạch Thiển Thiển nữa.
Bạch Thiển Thiển đứng sững, ngỡ ngàng không thốt nên lời, “Tô Thanh Thanh, cô…”
Lưu Liễu lập tức chen ngang, “Tô Thanh Thanh, Thiển Thiển giúp cô nói chuyện mà cô lại chẳng biết tốt xấu, chẳng khác nào chó cắn người tốt!”
“Còn ai bảo tôi…”
Thích Mạnh Tân Dân, mấy từ cuối cô ta nói không thành lời, khuôn mặt đỏ bừng.
“Giúp tôi?”
Tô Thanh Thanh cười khẩy, “Tôi thấy giống như chồn chúc Tết gà thôi, chẳng có chút hảo tâm nào!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Bạch Thiển Thiển thoáng biến sắc.
Hôm nay Tô Thanh Thanh quá khác lạ, có vẻ thực sự không muốn theo đuổi Mạnh Tân Dân nữa.
Thậm chí quan hệ với Hạ Kiêu dường như cũng đột ngột trở nên hòa hợp… Lưu Liễu tức đến xanh mặt, “Cô!”
Nhưng Tô Thanh Thanh không để cô nói hết, liền lạnh lùng mỉa mai, “Bạch Thiển Thiển cho cô cái gì mà cô lại bám theo sau như con chó liếm gót vậy?”
“Liếm gót”
là gì, bọn họ không hiểu rõ, nhưng qua ngữ cảnh thì cũng có thể đoán ra, rõ ràng mang theo ý khinh miệt sâu sắc… Hạ Kiêu đứng cạnh cô mà mí mắt cũng khẽ giật.
Đám thanh niên trí thức xung quanh ai cũng nhìn Tô Thanh Thanh rồi lại quay sang Lưu Liễu với ánh mắt khó xử.
Lưu Liễu gần như phát điên, hét lên, “Tô Thanh Thanh! Cô…”
Tô Thanh Thanh đứng cạnh Hạ Kiêu, ngẩng cằm lên, thả giỏ đồ xuống, chống tay lên hông, toát lên vẻ thách thức.
Mạnh Tân Dân nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình chưa từng thật sự hiểu con người này.
Nhưng không hiểu sao, thấy cô đứng chống nạnh, quát tháo Lưu Liễu, anh lại cảm thấy… Tô Thanh Thanh như thế này có chút thú vị.
Cách nói của cô đúng là hơi gay gắt, nhưng ít ra còn thú vị hơn cái vẻ kiêu ngạo, đỏng đảnh ngày trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro