Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
Chương 19
Triều Lộ Hà Khô
2024-07-24 16:07:33
Có người chỉ trích ta: “Sau núi có khu rừng cấm, không phải sư tỷ dụ nàng ấy đến đó đấy chứ?”
“Ta thấy hai ngày nay sư tỷ rất bình tĩnh, thì ra là ở nơi này bày binh bố trận.”
Ta buồn ngủ, vừa day thái dương vừa cảm thấy rất hoang đường, bèn ngẩng đầu nhìn về gương mặt giận dữ của Ngọc Dĩ chân nhân, bực bội nói: “Ta chỉ thuận miệng nhắc đến hoa Ngân Châu, liên quan gì tới ta?”
“Nếu không liên quan thì sao ngươi phải thẹn quá hóa giận?” Không biết đệ tử nào lên tiếng.
Ta đè lại Ngọc Long kiếm đang rung động bên hông, mỉm cười: “Vậy ta sẽ đi cùng các ngươi đi tới sau núi một chuyến.”
Đang định đi ra ngoài, một bóng người bỗng xông đến, n Chu kích động nắm lấy tay Ngọc Dĩ chân nhân: “Cha, ta Trúc Cơ thành công rồi!”
Dừng chân 10 năm ở Luyện Khí kỳ, cuối cùng tên công tử bột vô dụng này cũng có ngày Trúc Cơ thành công, ta kinh ngạc liếc nhìn hắn ta.
Ngọc Dĩ chân nhân đang bận tìm Vãn Nhĩ Nhĩ, đâu thèm để ý tới hắn ta, chỉ hờ hững nhìn hắn ta một cái, sau đó hất tay n Chu ra, dẫn đầu đi ra bên ngoài.
Khi ta xoay người, ta thấy n Châu đang cô độc đứng đó, hắn ta cúi đầu, gân xanh trên tay nổi lên, hai mắt tối lại.
Ta quay đầu rời đi.
Sau núi cũng chỉ có như vậy, hoa Ngân Châu nở rất nhiều, từ chỗ này phải đi rất xa mới tới rừng cấm, bởi vì bình thường không ai tới nên cả một khu này đều là hoa.
Ta cúi người, ngắt một đóa hoa trắng như tuyết, đang ngửi thì lại thấy có mùi gì đó lạ lạ, ta ngẩng đầu nhìn về phía biển hoa, thấy trong sương mù đậm đặc kia xuất hiện một bóng người màu đen, một tay cầm kiếm, một tay khiêng thiếu nữ trên vai, cả người sạch sẽ, bội kiếm ánh lên màu trắng bạc như hoa Ngân Châu.
Tạ Như Tịch lạnh mặt bước về phía chúng ta, ta ngửi được trong hương hoa có mùi khiến người ta buồn nôn, là ma khí!
Cảnh này giống như lúc Tạ Như Tịch nhập ma ở kiếp trước.
Ta tái mặt, run rẩy sờ lên bội kiếm trên hông.
Ta tưởng rằng ta đã quên đi nỗi đau thấu tim lúc đó, nhưng giờ phút này tim ta lại vô thức nhói lên.
“Ta thấy hai ngày nay sư tỷ rất bình tĩnh, thì ra là ở nơi này bày binh bố trận.”
Ta buồn ngủ, vừa day thái dương vừa cảm thấy rất hoang đường, bèn ngẩng đầu nhìn về gương mặt giận dữ của Ngọc Dĩ chân nhân, bực bội nói: “Ta chỉ thuận miệng nhắc đến hoa Ngân Châu, liên quan gì tới ta?”
“Nếu không liên quan thì sao ngươi phải thẹn quá hóa giận?” Không biết đệ tử nào lên tiếng.
Ta đè lại Ngọc Long kiếm đang rung động bên hông, mỉm cười: “Vậy ta sẽ đi cùng các ngươi đi tới sau núi một chuyến.”
Đang định đi ra ngoài, một bóng người bỗng xông đến, n Chu kích động nắm lấy tay Ngọc Dĩ chân nhân: “Cha, ta Trúc Cơ thành công rồi!”
Dừng chân 10 năm ở Luyện Khí kỳ, cuối cùng tên công tử bột vô dụng này cũng có ngày Trúc Cơ thành công, ta kinh ngạc liếc nhìn hắn ta.
Ngọc Dĩ chân nhân đang bận tìm Vãn Nhĩ Nhĩ, đâu thèm để ý tới hắn ta, chỉ hờ hững nhìn hắn ta một cái, sau đó hất tay n Chu ra, dẫn đầu đi ra bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi ta xoay người, ta thấy n Châu đang cô độc đứng đó, hắn ta cúi đầu, gân xanh trên tay nổi lên, hai mắt tối lại.
Ta quay đầu rời đi.
Sau núi cũng chỉ có như vậy, hoa Ngân Châu nở rất nhiều, từ chỗ này phải đi rất xa mới tới rừng cấm, bởi vì bình thường không ai tới nên cả một khu này đều là hoa.
Ta cúi người, ngắt một đóa hoa trắng như tuyết, đang ngửi thì lại thấy có mùi gì đó lạ lạ, ta ngẩng đầu nhìn về phía biển hoa, thấy trong sương mù đậm đặc kia xuất hiện một bóng người màu đen, một tay cầm kiếm, một tay khiêng thiếu nữ trên vai, cả người sạch sẽ, bội kiếm ánh lên màu trắng bạc như hoa Ngân Châu.
Tạ Như Tịch lạnh mặt bước về phía chúng ta, ta ngửi được trong hương hoa có mùi khiến người ta buồn nôn, là ma khí!
Cảnh này giống như lúc Tạ Như Tịch nhập ma ở kiếp trước.
Ta tái mặt, run rẩy sờ lên bội kiếm trên hông.
Ta tưởng rằng ta đã quên đi nỗi đau thấu tim lúc đó, nhưng giờ phút này tim ta lại vô thức nhói lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro