Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
Rớt khỏi Đăng Vân Đài
Triều Lộ Hà Khô
2024-07-24 16:07:33
“Triều Châu, chạy mau!” Nhị sư huynh phun ra một ngụm máu, ráng chống đỡ, đẩy ta về phía trước.
Ta không kịp đứng vững, cả người lảo đảo, mũ phượng trên đầu kêu lên leng keng, váy cưới nặng nề quấn lấy chân ta, ta đập đầu vào tảng đá bên cạnh, đau nhức, máu tươi chảy dọc theo trán rơi xuống.
Ta cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhị sư huynh ngày thường luôn nói cười ầm ĩ đã nằm im trên mặt đất, gương mặt tái nhợt toàn là vết máu.
Lúc trước, huynh ấy thích nhất ta gọi huynh ấy là sư huynh, nhưng bây giờ huynh ấy không nghe được nữa rồi.
Ta bò về phía trước hai bước, há to miệng, mấp máy cánh môi khô nứt: “Sư huynh.”
Trên mặt huynh ấy toàn là máu, hai mắt chưa nhắm lại, nhưng cũng không thể đáp lời ta.
Phù Lăng Sơn chết rất nhiều người, rõ ràng hôm nay là ngày đại hỉ, vậy mà Phù Lăng Tông lại bị đồ tông, máu tươi phủ lên hoa lê trắng rụng đầy đất, nhìn còn rực rỡ hơn váy cưới trên người ta.
Ta lau mặt một cái, mới ý thức được tay ta đầy máu, không biết là máu của ai, có thể là của nhị sư huynh, cũng có thể là sư phụ…
Phù Lăng Tông vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, ta quỳ gối, duỗi tay khép lại đôi mắt đang mở trừng của nhị sư huynh.
Ta nghĩ, ta không trốn thoát được, không ai có thể chạy thoát dưới kiếm của Tạ Như Tịch, cho dù ta là vợ chưa cưới của hắn…
Huống chi, vì sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ, tu vi của ta đã bị sụt giảm, không bằng lúc trước.
Thương Thạch Đài vốn là nơi để tổ chức hôn lễ, bây giờ lại chứa đầy thi thể, ai cũng chết không nhắm mắt.
Có người rút kiếm đi từ đằng xa tới, ánh sáng phản chiếu lên thân kiếm chói cả mắt, Tạ Như Tịch giết nhiều người như vậy mà trên thân kiếm lại chẳng lưu một giọt máu nào.
Tóc đen của hắn xõa tung, mặc áo cưới màu đỏ, bước đi trong biển máu, gương mặt tuấn mỹ, bàn tay thon dài xinh đẹp cầm lấy chuôi kiếm, trầm ổn bước về phía ta.
Kỳ tài nghìn năm khó gặp ở tu chân giới, được người đời gọi là Kiếm Tiên, cũng là vị hôn phu Tạ Như Tịch của ta đã tẩu hỏa nhập ma vào chính ngày đại hôn.
Hắn vì một người mà nhập ma, nhưng người đó lại không phải là ta, mà là sư muội của ta Vãn Nhĩ Nhĩ, nàng ta nghe tin ta và Tạ Như Tịch sắp thành hôn, tức giận chạy tới ma giới, Tạ Như Tịch bèn vứt lại ta để đi tìm nàng ta.
Không biết sư muội đã xảy ra chuyện gì mà hắn ta lại nhập ma.
Trước kia, ta rất lo lắng, sợ hắn không kịp trở về vào ngày đại hôn, kết quả là hắn về kịp, còn cầm theo thanh kiếm kia.
Bây giờ, ta lại hy vọng hắn đừng trở về.
Từ nhỏ ta đã nghe danh của Tạ Như Tịch, hắn là kỳ tài nghìn năm có một, ta sinh lòng ngưỡng mộ, về sau, ta trở thành đệ tử của Phù Lăng tông, vừa gặp hắn, ta đã yêu, theo đuổi nhiều năm không bỏ.
Ta từng nghe nói rằng tình cảm chân thực và nỗ lực hết mình luôn có thể đạt được kết quả tốt, không ngờ nửa đường lại có một sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ xuất hiện.
Ta không kịp đứng vững, cả người lảo đảo, mũ phượng trên đầu kêu lên leng keng, váy cưới nặng nề quấn lấy chân ta, ta đập đầu vào tảng đá bên cạnh, đau nhức, máu tươi chảy dọc theo trán rơi xuống.
Ta cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhị sư huynh ngày thường luôn nói cười ầm ĩ đã nằm im trên mặt đất, gương mặt tái nhợt toàn là vết máu.
Lúc trước, huynh ấy thích nhất ta gọi huynh ấy là sư huynh, nhưng bây giờ huynh ấy không nghe được nữa rồi.
Ta bò về phía trước hai bước, há to miệng, mấp máy cánh môi khô nứt: “Sư huynh.”
Trên mặt huynh ấy toàn là máu, hai mắt chưa nhắm lại, nhưng cũng không thể đáp lời ta.
Phù Lăng Sơn chết rất nhiều người, rõ ràng hôm nay là ngày đại hỉ, vậy mà Phù Lăng Tông lại bị đồ tông, máu tươi phủ lên hoa lê trắng rụng đầy đất, nhìn còn rực rỡ hơn váy cưới trên người ta.
Ta lau mặt một cái, mới ý thức được tay ta đầy máu, không biết là máu của ai, có thể là của nhị sư huynh, cũng có thể là sư phụ…
Phù Lăng Tông vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, ta quỳ gối, duỗi tay khép lại đôi mắt đang mở trừng của nhị sư huynh.
Ta nghĩ, ta không trốn thoát được, không ai có thể chạy thoát dưới kiếm của Tạ Như Tịch, cho dù ta là vợ chưa cưới của hắn…
Huống chi, vì sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ, tu vi của ta đã bị sụt giảm, không bằng lúc trước.
Thương Thạch Đài vốn là nơi để tổ chức hôn lễ, bây giờ lại chứa đầy thi thể, ai cũng chết không nhắm mắt.
Có người rút kiếm đi từ đằng xa tới, ánh sáng phản chiếu lên thân kiếm chói cả mắt, Tạ Như Tịch giết nhiều người như vậy mà trên thân kiếm lại chẳng lưu một giọt máu nào.
Tóc đen của hắn xõa tung, mặc áo cưới màu đỏ, bước đi trong biển máu, gương mặt tuấn mỹ, bàn tay thon dài xinh đẹp cầm lấy chuôi kiếm, trầm ổn bước về phía ta.
Kỳ tài nghìn năm khó gặp ở tu chân giới, được người đời gọi là Kiếm Tiên, cũng là vị hôn phu Tạ Như Tịch của ta đã tẩu hỏa nhập ma vào chính ngày đại hôn.
Hắn vì một người mà nhập ma, nhưng người đó lại không phải là ta, mà là sư muội của ta Vãn Nhĩ Nhĩ, nàng ta nghe tin ta và Tạ Như Tịch sắp thành hôn, tức giận chạy tới ma giới, Tạ Như Tịch bèn vứt lại ta để đi tìm nàng ta.
Không biết sư muội đã xảy ra chuyện gì mà hắn ta lại nhập ma.
Trước kia, ta rất lo lắng, sợ hắn không kịp trở về vào ngày đại hôn, kết quả là hắn về kịp, còn cầm theo thanh kiếm kia.
Bây giờ, ta lại hy vọng hắn đừng trở về.
Từ nhỏ ta đã nghe danh của Tạ Như Tịch, hắn là kỳ tài nghìn năm có một, ta sinh lòng ngưỡng mộ, về sau, ta trở thành đệ tử của Phù Lăng tông, vừa gặp hắn, ta đã yêu, theo đuổi nhiều năm không bỏ.
Ta từng nghe nói rằng tình cảm chân thực và nỗ lực hết mình luôn có thể đạt được kết quả tốt, không ngờ nửa đường lại có một sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro