Sự lo lắng của...
Hoa Liễm Ngọc
2024-10-24 15:27:09
- Chúng ta đi thôi Tiểu Ngạch !
'Chú ơi tính tiền
NOVEL TOON
*Của quý cô hai đồng.
Khánh Băng đặt tiền lên bàn, cô đưa mắt nhìn người bán trà một lần nữa rồi mới rời đi.
*Thưa quý cô !
- Anh gọi tôi sao ?
Người bán trà gật đầu "trả lại cô tiền thừa"
- Không cần đâu.
*Nhưng...thừa rất nhiều !
- Trà ngon, tôi thấy giá hai đồng quá rẻ.
Người bán trà gãi đầu "nhưng tôi bán ấm trà ấy đã có lời".
- Anh đừng ngại ! Tôi thấy giá cả hợp lý nên thuận bán vừa mua mà thôi.
Tiểu Ngạch ngạc nhiên "bà ơi !"
- Sao vậy ?
'Bà trả cho chú ấy tận hai mươi đồng cơ !!
Khánh Băng lờ đi câu nói của Tiểu Ngạch, cô vẫy gọi một chiếc xích lô.- Tiểu Ngạch, nhanh lên xe nào.
Tiểu Ngạch suy nghĩ mãi không thông "rõ ràng hàng ngày bà rất tiết kiệm, sao lại chấp nhận trả tiền cho chú bán trà gấp mười lần. Đừng nói bà bị nét điển trai của chú bán trà hớp hồn rồi...cũng đừng nói là ông sắp bị mất vợ đó chứ !"
//Cô muốn đi đâu ?
- Đưa chúng tôi đến nơi có bán món Pháp.
Thấy Tiểu Ngạch ngồi im như pho tượng, Khánh Băng nhíu mày "Con sao vậy Tiểu Ngạch ?"
'Bà ơi !
- Hum ?
'Chú bán trà khi nãy rất đẹp trai có phải không ạ? 3
-Um!
Tiểu Ngạch nheo mắt "thế là bà bị chú ấy hớp hồn thật rồi..lần này thì khổ ông rồi !"
//Dạ thưa cô, đã đến nơi.
Khánh Băng nhìn quanh, thấy xung quanh toàn người Pháp đi đi lại lại, còn có các cô gái trẻ đẹp với dáng người nhỏ nhắn đi bên cạnh những anh Pháp cao to...nhìn thôi đã biết là gái đầm.
//Của cô năm đồng.Khánh Băng lấy năm đồng ra trả cho anh kéo xích lô.
//Cảm ơn cô.
- Anh có thể thì cứ quay lại đón chúng tôi khi chúng tôi ăn xong.
I/Dạ thưa cô !
Tiểu Ngạch mếu máo "Không phải chứ ! Mạch suy nghĩ của bà làm sao vậy chứ...uống ấm trà hai đồng thì trả tận hai mươi đồng, ngồi xích lô năm đồng thì trả đúng năm đồng, lẽ ra thì phải cho thêm người kéo xích lô chứ !" ( 5 )
Tiểu Ngạch lủi thủi theo sau Khánh Băng, cả hai cùng ghé vào quán, quán ăn này được bày trí khá tầm thường, không sang trọng như quán bên cạnh, nên khách khứa vào quán cũng không đông bằng quán bên cạnh.
//Mời quý khách ngồi !
Vẫn như một thói quen, Tiểu Ngạch kéo ghế ra và dùng tay quét quét bề mặt ghế rồi lễ phép mời Khánh Băng ngồi xuống.
Vài người khách nhìn thấy thế thì không ngớt lời khen Tiểu Ngạch.
//Quý khách muốn dùng gì ?
Khánh Băng nhìn Tiểu Ngạch "con ăn gì thì cứ gọi thoải mái đi !"
Mắt Tiểu Ngạch mở to "Dạ !"
'Con muốn ăn bít tết
- Tôi cũng vậy !//Bifteck, quý khách chọn kiểu nấu chín mấy phần ạ ?
Khánh Băng và Tiểu Ngạch nhìn nhau, cả hai đều có biết gì đâu.
'Ừm...nấu thế nào ngon nhất là được ạ !
- Tôi cũng tương tự.
//Đợi tôi một lúc ạ !
Không những Tiểu Ngạch, mà ngay cả Khánh Băng cũng vô cùng mong ngóng món ăn.
Khánh Băng thì thầm nghĩ "Bít tết gì đó, chắc chắn là nó rất ngon...món Pháp cơ mà". (1)
//Bifteck của quý đã có rồi đây, chúc ngon miệng !
Khánh Băng nhìn chằm chằm vào con dao rồi khẽ hỏi Tiểu Ngạch "mình phải ăn như thế nào ?"
Ngửi thấy mùi thơm thì vô cùng hấp dẫn, nhưng nhìn miếng thịt bò to hơn bàn tay của người lớn, Tiểu Ngạch nhún vai, cậu nhìn cách mọi người xung quanh ăn rồi làm theo "bà ơi...con dao này cùn quá ạ !"
Khánh Băng không nói gì, cô cầm lấy con dao và cắt ra miếng thịt bò rồi giật mình "thịt vẫn còn sống thế này thì sao mà ăn".
- Này chị ơi !
//Có chuyện gì thế cô ?Khánh Băng khẽ lên tiếng "thịt vẫn còn sống, chị có thể giúp tôi nấu lại được
không ?"
I/Vậy sao không bảo trước là phải làm chín ?
- Vì chúng tôi chưa ăn món này bao giờ.
Người chủ quán không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và mang phần bifteck của Khánh Băng trở vào bếp.
Không trách được Khánh Băng, đâu phải ai cũng được ăn món Pháp, thời buổi này có cơm ăn thì đã là mừng rồi, những món này quanh năm cũng chỉ bán được cho người Pháp, chứ có được mấy người An Nam ghé qua đâu, thỉnh thoảng có vài cô đầm ghé ăn.
Ăn uống xong, Khánh Băng và Tiểu Ngạch trở về nhà.
Mệt quá nên ngủ lăn ra giường và ngủ thiếp đi.
Két...
Thiển cũng vừa trở về, vừa đẩy cửa phòng bước vào...anh đã thấy Khánh Băng nằm ngủ trên giường.
"Bà xã !"
Thiển cởi áo ra móc lên giá rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô ngủ say thì anh mỉm cười "gần đây bà xã có vẻ như ngủ rất ngon".
Anh đưa tay sờ vào mặt dây chuyền, thì mặt dây chuyền liền phát sáng, khuôn mặt Hương quản Tần liền hiện ra.
Thiển nhíu mày khi nhìn thấy Hương quản Tần trở nên yếu ớt "đã xảy ra chuyện gì ?"
Hương quản Tần khẽ lên tiếng "ta sắp không xong rồi !"
"Xảy ra chuyện gì ?"
'Đứa bé trong bụng Khánh Băng.
"Đứa bé thế nào ?"
'Đứa bé là khắc tinh của ta...hơn nữa thì nó đã hút cạn linh khí của ta, ta đã sớm bị nó làm cho kiệt quệ linh khí. (1)
"Sao lại có chuyện này ?"
Hương quản Tần thở dài "ta sắp không xong rồi !"
Thiển trầm tư một lúc rồi đứng lên đi về phía bàn đọc sách, anh thấy lòng mình rất lo lắng "đứa con trong bụng bà xã thần khí mạnh quá...không biết là tốt hay xấu !"
'Chú ơi tính tiền
NOVEL TOON
*Của quý cô hai đồng.
Khánh Băng đặt tiền lên bàn, cô đưa mắt nhìn người bán trà một lần nữa rồi mới rời đi.
*Thưa quý cô !
- Anh gọi tôi sao ?
Người bán trà gật đầu "trả lại cô tiền thừa"
- Không cần đâu.
*Nhưng...thừa rất nhiều !
- Trà ngon, tôi thấy giá hai đồng quá rẻ.
Người bán trà gãi đầu "nhưng tôi bán ấm trà ấy đã có lời".
- Anh đừng ngại ! Tôi thấy giá cả hợp lý nên thuận bán vừa mua mà thôi.
Tiểu Ngạch ngạc nhiên "bà ơi !"
- Sao vậy ?
'Bà trả cho chú ấy tận hai mươi đồng cơ !!
Khánh Băng lờ đi câu nói của Tiểu Ngạch, cô vẫy gọi một chiếc xích lô.- Tiểu Ngạch, nhanh lên xe nào.
Tiểu Ngạch suy nghĩ mãi không thông "rõ ràng hàng ngày bà rất tiết kiệm, sao lại chấp nhận trả tiền cho chú bán trà gấp mười lần. Đừng nói bà bị nét điển trai của chú bán trà hớp hồn rồi...cũng đừng nói là ông sắp bị mất vợ đó chứ !"
//Cô muốn đi đâu ?
- Đưa chúng tôi đến nơi có bán món Pháp.
Thấy Tiểu Ngạch ngồi im như pho tượng, Khánh Băng nhíu mày "Con sao vậy Tiểu Ngạch ?"
'Bà ơi !
- Hum ?
'Chú bán trà khi nãy rất đẹp trai có phải không ạ? 3
-Um!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Ngạch nheo mắt "thế là bà bị chú ấy hớp hồn thật rồi..lần này thì khổ ông rồi !"
//Dạ thưa cô, đã đến nơi.
Khánh Băng nhìn quanh, thấy xung quanh toàn người Pháp đi đi lại lại, còn có các cô gái trẻ đẹp với dáng người nhỏ nhắn đi bên cạnh những anh Pháp cao to...nhìn thôi đã biết là gái đầm.
//Của cô năm đồng.Khánh Băng lấy năm đồng ra trả cho anh kéo xích lô.
//Cảm ơn cô.
- Anh có thể thì cứ quay lại đón chúng tôi khi chúng tôi ăn xong.
I/Dạ thưa cô !
Tiểu Ngạch mếu máo "Không phải chứ ! Mạch suy nghĩ của bà làm sao vậy chứ...uống ấm trà hai đồng thì trả tận hai mươi đồng, ngồi xích lô năm đồng thì trả đúng năm đồng, lẽ ra thì phải cho thêm người kéo xích lô chứ !" ( 5 )
Tiểu Ngạch lủi thủi theo sau Khánh Băng, cả hai cùng ghé vào quán, quán ăn này được bày trí khá tầm thường, không sang trọng như quán bên cạnh, nên khách khứa vào quán cũng không đông bằng quán bên cạnh.
//Mời quý khách ngồi !
Vẫn như một thói quen, Tiểu Ngạch kéo ghế ra và dùng tay quét quét bề mặt ghế rồi lễ phép mời Khánh Băng ngồi xuống.
Vài người khách nhìn thấy thế thì không ngớt lời khen Tiểu Ngạch.
//Quý khách muốn dùng gì ?
Khánh Băng nhìn Tiểu Ngạch "con ăn gì thì cứ gọi thoải mái đi !"
Mắt Tiểu Ngạch mở to "Dạ !"
'Con muốn ăn bít tết
- Tôi cũng vậy !//Bifteck, quý khách chọn kiểu nấu chín mấy phần ạ ?
Khánh Băng và Tiểu Ngạch nhìn nhau, cả hai đều có biết gì đâu.
'Ừm...nấu thế nào ngon nhất là được ạ !
- Tôi cũng tương tự.
//Đợi tôi một lúc ạ !
Không những Tiểu Ngạch, mà ngay cả Khánh Băng cũng vô cùng mong ngóng món ăn.
Khánh Băng thì thầm nghĩ "Bít tết gì đó, chắc chắn là nó rất ngon...món Pháp cơ mà". (1)
//Bifteck của quý đã có rồi đây, chúc ngon miệng !
Khánh Băng nhìn chằm chằm vào con dao rồi khẽ hỏi Tiểu Ngạch "mình phải ăn như thế nào ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngửi thấy mùi thơm thì vô cùng hấp dẫn, nhưng nhìn miếng thịt bò to hơn bàn tay của người lớn, Tiểu Ngạch nhún vai, cậu nhìn cách mọi người xung quanh ăn rồi làm theo "bà ơi...con dao này cùn quá ạ !"
Khánh Băng không nói gì, cô cầm lấy con dao và cắt ra miếng thịt bò rồi giật mình "thịt vẫn còn sống thế này thì sao mà ăn".
- Này chị ơi !
//Có chuyện gì thế cô ?Khánh Băng khẽ lên tiếng "thịt vẫn còn sống, chị có thể giúp tôi nấu lại được
không ?"
I/Vậy sao không bảo trước là phải làm chín ?
- Vì chúng tôi chưa ăn món này bao giờ.
Người chủ quán không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và mang phần bifteck của Khánh Băng trở vào bếp.
Không trách được Khánh Băng, đâu phải ai cũng được ăn món Pháp, thời buổi này có cơm ăn thì đã là mừng rồi, những món này quanh năm cũng chỉ bán được cho người Pháp, chứ có được mấy người An Nam ghé qua đâu, thỉnh thoảng có vài cô đầm ghé ăn.
Ăn uống xong, Khánh Băng và Tiểu Ngạch trở về nhà.
Mệt quá nên ngủ lăn ra giường và ngủ thiếp đi.
Két...
Thiển cũng vừa trở về, vừa đẩy cửa phòng bước vào...anh đã thấy Khánh Băng nằm ngủ trên giường.
"Bà xã !"
Thiển cởi áo ra móc lên giá rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô ngủ say thì anh mỉm cười "gần đây bà xã có vẻ như ngủ rất ngon".
Anh đưa tay sờ vào mặt dây chuyền, thì mặt dây chuyền liền phát sáng, khuôn mặt Hương quản Tần liền hiện ra.
Thiển nhíu mày khi nhìn thấy Hương quản Tần trở nên yếu ớt "đã xảy ra chuyện gì ?"
Hương quản Tần khẽ lên tiếng "ta sắp không xong rồi !"
"Xảy ra chuyện gì ?"
'Đứa bé trong bụng Khánh Băng.
"Đứa bé thế nào ?"
'Đứa bé là khắc tinh của ta...hơn nữa thì nó đã hút cạn linh khí của ta, ta đã sớm bị nó làm cho kiệt quệ linh khí. (1)
"Sao lại có chuyện này ?"
Hương quản Tần thở dài "ta sắp không xong rồi !"
Thiển trầm tư một lúc rồi đứng lên đi về phía bàn đọc sách, anh thấy lòng mình rất lo lắng "đứa con trong bụng bà xã thần khí mạnh quá...không biết là tốt hay xấu !"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro