Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Đó Chính Là Cản...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Lê vừa nhấc chân, Chiến Dật Hiên cũng muốn đi theo.
Ông cụ Chiến đã sớm đoán được: “Tiểu hoàng à, khó có dịp Dật Hiên lại đây, cô hỏi một chút cháu nó thích ăn cái gì, cho người đi ra ngoài mua một ít trở về, phải chiêu đãi cho tốt đó.”
Bà Hoàng ngầm hiểu, nhanh chóng tiến lên, lưu loát ngăn cản bước chân của Chiến Dật Hiên: “Dật Hiên thiếu gia, ngài qua bên này ngồi! Tuy rằng ngày thường ngài hiếm khi tới đây, nhưng ngài không cần khách sáo, cứ xem nơi này như là nhà của mình là được.”
“Ơ! Lê Lê——”
Chiến Dật Hiên còn chưa nói xong, đã bị “Nhiệt tình” mà ấn ở trên sô pha.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lê, biết không thay đổi được gì, chỉ có thể duỗi tay ló đầu ra ngoài: “Ông cố, sau khi Lê Lê rơi xuống nước, thân thể còn chưa có khôi phục hoàn toàn, ngài đừng để cho cô ấy mệt!”
Ông cụ Chiến khịt mũi coi thường.
Ông ấy thấy được mà!
Chẳng qua là lười đi để ý!
Ông cụ Chiến vừa quay đầu đã lập tức thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm mà nhìn về phía Thẩm Lê: “Tiểu Lê à, bậc thang có chút cao, nhớ cẩn thận nha.”
Thẩm Lê lễ phép gật đầu: “Ông nội Chiến, ông cũng cẩn thận đó.”
Dứt lời, hai người ngừng ở trước cửa phòng ở mặt đông của lầu hai, ông cụ Chiến đẩy cửa ra: “Tới đây nào, cô nhóc Thẩm.”
Trong thư phòng cổ kính, trên kệ sách cực lớn bày biện đủ loại sách, trong đó còn có không ít sách cổ khiến người ta đỏ mắt.
Bất kể là hiện tại hay là sau này, đây đều là bảo vật có giá trị liên thành.
Mặc dù đã có hiểu biết với địa vị của nhà họ Chiến, nhưng Thẩm Lê vẫn âm thầm líu lưỡi, đối mặt ông cụ Chiến đã từng thân kinh bách chiến, cô cũng khó tránh khỏi có chút câu nệ.
Cô có đôi mắt tròn xoe, cái mũi nhỏ nhắn, đôi tay giao nhau đặt ở phía trước người, nghiễm nhiên là một bộ dáng hậu bối ngoan ngoãn.
Ông cụ Chiến cực kỳ vừa lòng, suýt nữa là không khống chế được khoé miệng sắp cười toe toét của chính mình, vì vậy ông ấy nhanh chóng cầm lấy chén trà trên bàn, che khuất đi ý cười khó có thể che giấu được trên mặt.
Đây chính là cháu dâu mà ông chọn đó!
Tưởng tượng đến tính tình ba cây gậy gộc cũng không đánh ra được cái rắm kia của Chiến Cảnh Hoài, ông ấy lại tức giận.
Cô vợ nhỏ của mình mà không tự đi theo đuổi, còn trông cậy người ta tự đưa tới cửa hay sao?
“Ông nội Chiến.”
Thẩm Lê ngoan ngoãn kêu, ở trong lòng âm thầm nghiền ngẫm ý định của ông cụ khi gọi cô tới đây.
Ông cụ Chiến mỹ mãn đáp lại, nói thẳng, thuyết minh ý định của mình.
Thẩm Lê vừa nhấc chân, Chiến Dật Hiên cũng muốn đi theo.
Ông cụ Chiến đã sớm đoán được: “Tiểu hoàng à, khó có dịp Dật Hiên lại đây, cô hỏi một chút cháu nó thích ăn cái gì, cho người đi ra ngoài mua một ít trở về, phải chiêu đãi cho tốt đó.”
Bà Hoàng ngầm hiểu, nhanh chóng tiến lên, lưu loát ngăn cản bước chân của Chiến Dật Hiên: “Dật Hiên thiếu gia, ngài qua bên này ngồi! Tuy rằng ngày thường ngài hiếm khi tới đây, nhưng ngài không cần khách sáo, cứ xem nơi này như là nhà của mình là được.”
“Ơ! Lê Lê——”
Chiến Dật Hiên còn chưa nói xong, đã bị “Nhiệt tình” mà ấn ở trên sô pha.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lê, biết không thay đổi được gì, chỉ có thể duỗi tay ló đầu ra ngoài: “Ông cố, sau khi Lê Lê rơi xuống nước, thân thể còn chưa có khôi phục hoàn toàn, ngài đừng để cho cô ấy mệt!”
Ông cụ Chiến khịt mũi coi thường.
Ông ấy thấy được mà!
Chẳng qua là lười đi để ý!
Ông cụ Chiến vừa quay đầu đã lập tức thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm mà nhìn về phía Thẩm Lê: “Tiểu Lê à, bậc thang có chút cao, nhớ cẩn thận nha.”
Thẩm Lê lễ phép gật đầu: “Ông nội Chiến, ông cũng cẩn thận đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời, hai người ngừng ở trước cửa phòng ở mặt đông của lầu hai, ông cụ Chiến đẩy cửa ra: “Tới đây nào, cô nhóc Thẩm.”
Trong thư phòng cổ kính, trên kệ sách cực lớn bày biện đủ loại sách, trong đó còn có không ít sách cổ khiến người ta đỏ mắt.
Bất kể là hiện tại hay là sau này, đây đều là bảo vật có giá trị liên thành.
Mặc dù đã có hiểu biết với địa vị của nhà họ Chiến, nhưng Thẩm Lê vẫn âm thầm líu lưỡi, đối mặt ông cụ Chiến đã từng thân kinh bách chiến, cô cũng khó tránh khỏi có chút câu nệ.
Cô có đôi mắt tròn xoe, cái mũi nhỏ nhắn, đôi tay giao nhau đặt ở phía trước người, nghiễm nhiên là một bộ dáng hậu bối ngoan ngoãn.
Ông cụ Chiến cực kỳ vừa lòng, suýt nữa là không khống chế được khoé miệng sắp cười toe toét của chính mình, vì vậy ông ấy nhanh chóng cầm lấy chén trà trên bàn, che khuất đi ý cười khó có thể che giấu được trên mặt.
Đây chính là cháu dâu mà ông chọn đó!
Tưởng tượng đến tính tình ba cây gậy gộc cũng không đánh ra được cái rắm kia của Chiến Cảnh Hoài, ông ấy lại tức giận.
Cô vợ nhỏ của mình mà không tự đi theo đuổi, còn trông cậy người ta tự đưa tới cửa hay sao?
“Ông nội Chiến.”
Thẩm Lê ngoan ngoãn kêu, ở trong lòng âm thầm nghiền ngẫm ý định của ông cụ khi gọi cô tới đây.
Ông cụ Chiến mỹ mãn đáp lại, nói thẳng, thuyết minh ý định của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro