Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
May Mắn Đã Nộp...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ông chủ yếu là muốn cảm ơn cháu, nếu không phải cháu kịp thời băng bó cho Cảnh Hoài, thì vết thương trên người nó có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn, y tá nói, kỹ thuật của cháu cực kỳ chuyên nghiệp, không hề kém cạnh với bác sĩ chuyên nghiệp trong bệnh viện một chút nào.”
Thẩm Lê cắn môi, sự áy náy vì đời trước chính mình làm liên lụy Chiến Cảnh Hoài phải chôn ở tuyết sơn bỏ mạng bỗng nảy lên trong lòng.
“Đây là chuyện mà cháu nên làm.” Cô vội vàng nói: “Nếu không phải bởi vì cứu cháu, vết thương của Chiến… thiếu gia cũng sẽ không nặng thêm.”
Lão Chiến thổi râu trừng mắt: “Xưng hô xa lạ như vậy làm gì, đó là Cảnh Hoài ca ca của cháu!”
Thẩm Lê:…
Thẩm Lê cực kỳ xấu hổ mà chớp mắt, dưới ánh mắt chờ mong của ông cụ Chiến mà kêu một tiếng “Cảnh Hoài… Ca”.
Ngón chân cô thiếu chút nữa đã moi ra một tòa lâu đài.
Ông cụ Chiến hưng phấn mà xoa tay, cuối cùng thay đổi chủ đề: “Ông đã sớm nghe mẹ cháu nói qua, cháu đã từng học qua y thuật ở thôn Thập Lý, nếu không phiền thì cháu có thể xem qua cho ông được không?”
Ông ấy vươn tay tới, còn không quên kéo một cái ghế cho Thẩm Lê ở bên cạnh chính mình.
Người quanh năm ở địa vị cao như ông cụ Chiến lúc nào cũng đều sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp ở bên cạnh, để Thẩm Lê ra tay xem bệnh, thật ra là cho thấy sự coi trọng đối với cô.
Thẩm Lê không phải là người không biết tốt xấu, vội vàng đáp ứng.
Ông cụ Chiến thuận miệng hỏi: “Cháu vẫn còn khá nhỏ tuổi, vốn dĩ đã không dễ dàng gì, cháu học y thuật từ ai vậy?”
Ánh mắt Thẩm Lê hơi khựng lại, sư phụ Lý Tầm Tiên của cô, thật ra cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Nhưng mười mấy năm trước, phần lớn trung y đều bị cử báo, sư phụ hàm oan bị bỏ tù 5 năm, không chỉ đơn thuần là nhận lấy tiếng xấu, mà thân thể cũng lưu lại mầm bệnh, từ đó là từ bỏ.
Mãi cho đến chết, Lý Tầm Tiên cũng không muốn lộ ra danh hào của chính mình, chỉ muốn cả đời mai danh ẩn tích.
Thẩm Lê cũng không muốn vi phạm ý nguyện của sư phụ, chỉ mơ hồ nói: “Ông nội lúc trước đã nhận nuôi cháu, có biết một chút y thuật dân gian, cháu cũng có xem một ít sách Y tự học.”
Ông cụ Chiến lại càng thêm coi trọng cô cháu dâu này ——
Tự học thành tài, đúng là rất kiên cường mà!
Thẩm Lê cười cười với ông cụ, thu lại ngón tay đang để ở trên mạch đập.
“Ngài chỉ là gan thận âm hư, không phải vấn đề lớn, nhưng cũng cần phải điều dưỡng, tốt nhất là vừa dùng thuốc vừa châm cứu để trị bệnh.”
Cô lấy ra bao châm cứu, vẫn dò hỏi một câu xem ông cụ Chiến có cho cô thử một lần hay không.
“Ông chủ yếu là muốn cảm ơn cháu, nếu không phải cháu kịp thời băng bó cho Cảnh Hoài, thì vết thương trên người nó có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn, y tá nói, kỹ thuật của cháu cực kỳ chuyên nghiệp, không hề kém cạnh với bác sĩ chuyên nghiệp trong bệnh viện một chút nào.”
Thẩm Lê cắn môi, sự áy náy vì đời trước chính mình làm liên lụy Chiến Cảnh Hoài phải chôn ở tuyết sơn bỏ mạng bỗng nảy lên trong lòng.
“Đây là chuyện mà cháu nên làm.” Cô vội vàng nói: “Nếu không phải bởi vì cứu cháu, vết thương của Chiến… thiếu gia cũng sẽ không nặng thêm.”
Lão Chiến thổi râu trừng mắt: “Xưng hô xa lạ như vậy làm gì, đó là Cảnh Hoài ca ca của cháu!”
Thẩm Lê:…
Thẩm Lê cực kỳ xấu hổ mà chớp mắt, dưới ánh mắt chờ mong của ông cụ Chiến mà kêu một tiếng “Cảnh Hoài… Ca”.
Ngón chân cô thiếu chút nữa đã moi ra một tòa lâu đài.
Ông cụ Chiến hưng phấn mà xoa tay, cuối cùng thay đổi chủ đề: “Ông đã sớm nghe mẹ cháu nói qua, cháu đã từng học qua y thuật ở thôn Thập Lý, nếu không phiền thì cháu có thể xem qua cho ông được không?”
Ông ấy vươn tay tới, còn không quên kéo một cái ghế cho Thẩm Lê ở bên cạnh chính mình.
Người quanh năm ở địa vị cao như ông cụ Chiến lúc nào cũng đều sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp ở bên cạnh, để Thẩm Lê ra tay xem bệnh, thật ra là cho thấy sự coi trọng đối với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Lê không phải là người không biết tốt xấu, vội vàng đáp ứng.
Ông cụ Chiến thuận miệng hỏi: “Cháu vẫn còn khá nhỏ tuổi, vốn dĩ đã không dễ dàng gì, cháu học y thuật từ ai vậy?”
Ánh mắt Thẩm Lê hơi khựng lại, sư phụ Lý Tầm Tiên của cô, thật ra cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Nhưng mười mấy năm trước, phần lớn trung y đều bị cử báo, sư phụ hàm oan bị bỏ tù 5 năm, không chỉ đơn thuần là nhận lấy tiếng xấu, mà thân thể cũng lưu lại mầm bệnh, từ đó là từ bỏ.
Mãi cho đến chết, Lý Tầm Tiên cũng không muốn lộ ra danh hào của chính mình, chỉ muốn cả đời mai danh ẩn tích.
Thẩm Lê cũng không muốn vi phạm ý nguyện của sư phụ, chỉ mơ hồ nói: “Ông nội lúc trước đã nhận nuôi cháu, có biết một chút y thuật dân gian, cháu cũng có xem một ít sách Y tự học.”
Ông cụ Chiến lại càng thêm coi trọng cô cháu dâu này ——
Tự học thành tài, đúng là rất kiên cường mà!
Thẩm Lê cười cười với ông cụ, thu lại ngón tay đang để ở trên mạch đập.
“Ngài chỉ là gan thận âm hư, không phải vấn đề lớn, nhưng cũng cần phải điều dưỡng, tốt nhất là vừa dùng thuốc vừa châm cứu để trị bệnh.”
Cô lấy ra bao châm cứu, vẫn dò hỏi một câu xem ông cụ Chiến có cho cô thử một lần hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro