Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Mẹ, Cha Con Có...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Lê lại giữ chặt tay bà ấy: “Mẹ, mẹ đã thấy bộ dáng chột dạ của cha rồi, lỡ như, con nói là lỡ như thôi, nếu ông ta thật sự có người đàn bà khác ở bên ngoài, mẹ…”
“Lê Lê, đây là chuyện của người lớn, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con chính là học tập thật tốt, không cần chống đối cha con như vậy nữa.”
Phụ mẫu chi ái tử, tắc vị chi kế thâm viễn, Thẩm Lê quyết tâm muốn thi đại học, học phí sau này cũng sẽ do Thẩm Vĩnh Đức chi trả, trước mắt bây giờ, có uất ức hay khổ sở gì cũng phải cắn răng chịu đựng.
* Phụ mẫu chi ái tử, tắc vị chi kế thâm viễn: cha mẹ thương yêu con, vì con mà lo lắng suy xét, tính toán sâu xa
Ánh sáng trong mắt Thẩm Lê tan biến.
Cô biết Khương Thư Lan hiểu rõ, cô rõ ràng thấy được sự thất vọng trong mắt Khương Thư Lan khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Thẩm Vĩnh Đức.
Rõ ràng sắp đâm thủng lớp cửa sổ giấy này, nhưng bà ấy lại lùi bước ngay lúc này.
Thẩm Lê cong cong khóe môi: “Mẹ, chỉ cần mẹ hạnh phúc là được.”
Mũi Khương Thư Lan đột nhiên đau xót, bà ấy sờ sờ đầu Thẩm Lê: “Con ngoan.”
Thẩm Lê dựa vào vai bà ấy, đôi mắt xoay chuyển.
Cô cần phải vạch trần hành động của tên đàn ông cặn bã Thẩm Vĩnh Đức này, để mẹ cô hoàn toàn hết hy vọng!
*
Cả buổi sáng Thẩm Lê đều tự học ở trong phòng, kiến thức bỏ qua quá lâu bây giờ học lên lại có chút khó khăn, cũng may là cô vẫn có điểm mạnh về môn văn, nên cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Chỉ là…
“Môn vật lý này đời trước đã học không hiểu rồi, đời này còn muốn tiếp tục hành hạ tôi nữa sao, trời xanh ơi, cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây!”
Thẩm Lê để sách lên trên đầu, dường như muốn hút toàn bộ kiến thức trong sách vào trong não vậy.
“Cốc cốc cốc.”
Cô đang cắn bút đầu sầu não suy nghĩ nên học công thức như thế nào thì bên ngoài có người gõ cửa, cô không kiên nhẫn mà gãi gãi đầu: “Mẹ, hiện giờ con không muốn ăn gì hết… Cha?”
Nhìn người đang đứng ngoài cửa, Thẩm Lê ngốc luôn.
Cô vỗ vỗ đầu, quả nhiên là do cô học tập quá nghiêm túc, vậy mà lại không có chú ý tới người cha cặn bã này đã trở về từ lúc nào.
Sắc mặt Thẩm Vĩnh Đức xanh mét: “Cảnh vệ của ông cụ nhà họ Chiến đang ở ngoài cửa chờ cô, cô nhanh chóng qua đó đi.”
Thẩm Lê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đứng bất động: “Ông cụ nhà họ Chiến?”
Là người mà cô đã gặp ở bệnh viện sao?
“Ông ấy cần gặp tôi để làm cái gì?”
Thẩm Lê lại giữ chặt tay bà ấy: “Mẹ, mẹ đã thấy bộ dáng chột dạ của cha rồi, lỡ như, con nói là lỡ như thôi, nếu ông ta thật sự có người đàn bà khác ở bên ngoài, mẹ…”
“Lê Lê, đây là chuyện của người lớn, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con chính là học tập thật tốt, không cần chống đối cha con như vậy nữa.”
Phụ mẫu chi ái tử, tắc vị chi kế thâm viễn, Thẩm Lê quyết tâm muốn thi đại học, học phí sau này cũng sẽ do Thẩm Vĩnh Đức chi trả, trước mắt bây giờ, có uất ức hay khổ sở gì cũng phải cắn răng chịu đựng.
* Phụ mẫu chi ái tử, tắc vị chi kế thâm viễn: cha mẹ thương yêu con, vì con mà lo lắng suy xét, tính toán sâu xa
Ánh sáng trong mắt Thẩm Lê tan biến.
Cô biết Khương Thư Lan hiểu rõ, cô rõ ràng thấy được sự thất vọng trong mắt Khương Thư Lan khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Thẩm Vĩnh Đức.
Rõ ràng sắp đâm thủng lớp cửa sổ giấy này, nhưng bà ấy lại lùi bước ngay lúc này.
Thẩm Lê cong cong khóe môi: “Mẹ, chỉ cần mẹ hạnh phúc là được.”
Mũi Khương Thư Lan đột nhiên đau xót, bà ấy sờ sờ đầu Thẩm Lê: “Con ngoan.”
Thẩm Lê dựa vào vai bà ấy, đôi mắt xoay chuyển.
Cô cần phải vạch trần hành động của tên đàn ông cặn bã Thẩm Vĩnh Đức này, để mẹ cô hoàn toàn hết hy vọng!
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả buổi sáng Thẩm Lê đều tự học ở trong phòng, kiến thức bỏ qua quá lâu bây giờ học lên lại có chút khó khăn, cũng may là cô vẫn có điểm mạnh về môn văn, nên cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Chỉ là…
“Môn vật lý này đời trước đã học không hiểu rồi, đời này còn muốn tiếp tục hành hạ tôi nữa sao, trời xanh ơi, cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây!”
Thẩm Lê để sách lên trên đầu, dường như muốn hút toàn bộ kiến thức trong sách vào trong não vậy.
“Cốc cốc cốc.”
Cô đang cắn bút đầu sầu não suy nghĩ nên học công thức như thế nào thì bên ngoài có người gõ cửa, cô không kiên nhẫn mà gãi gãi đầu: “Mẹ, hiện giờ con không muốn ăn gì hết… Cha?”
Nhìn người đang đứng ngoài cửa, Thẩm Lê ngốc luôn.
Cô vỗ vỗ đầu, quả nhiên là do cô học tập quá nghiêm túc, vậy mà lại không có chú ý tới người cha cặn bã này đã trở về từ lúc nào.
Sắc mặt Thẩm Vĩnh Đức xanh mét: “Cảnh vệ của ông cụ nhà họ Chiến đang ở ngoài cửa chờ cô, cô nhanh chóng qua đó đi.”
Thẩm Lê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đứng bất động: “Ông cụ nhà họ Chiến?”
Là người mà cô đã gặp ở bệnh viện sao?
“Ông ấy cần gặp tôi để làm cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro