Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Phải Giữ Khoảng...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Vĩnh Đức ghét bỏ nói: “Còn ở nơi này lề mề làm cái gì, lúc tới đó phải nói tốt cho em gái của cô đó. Nếu hôm nay cô dám làm cho tôi mất mặt, chờ tới khi cô trở về, coi chừng tôi đánh chết cô.”
Ban đầu ông ta đang ở nhà máy thì nghe nói cảnh vệ của ông cụ Chiến đến nhà ông ta. Vì vậy ông ta chạy từ chỗ 28 Đại Giang về tới đây, bàn đạp đều sắp bốc cháy, mới có thể về kịp.
“Ông cụ nhà họ Chiến không phải là người mà ai cũng có thể gặp được. Lúc tới chỗ của ngày ấy, nên bưng trà thì bưng trà, nên đổ nước thì đổ nước, nếu người ta đứng thì cô cũng không được ngồi, có nghe hay không!”
Thẩm Lê liếc nhìn ông ta một cái: “Nếu ông không yên tâm thì cứ đi cùng tôi đi.”
Nói xong, cô lại dừng một chút: “Chỉ tiếc là, ông cụ Chiến cũng không có mời ông đến!”
Thẩm Vĩnh Đức hít sâu một hơi, nhịn xuống ý định muốn tát cho cô một bạt tai.
Yết hầu ông ta căng chặt, đôi mắt giận dữ trợn lên: “Nếu cô dám nói lung tung, tôi sẽ ——!”
Thẩm Lê lạnh lùng nói: “Ông sẽ đánh chết tôi.”
Nhìn đi, đúng là lời đe dọa không có một chút uy hiếp nào.
Cũng không phải là cô chưa từng chết qua, vậy mà còn dám doạ hay sao?
Cho dù là đời trước, cô cũng không phải chết vì mấy lời hù dọa này.
Lúc Thẩm Lê bước từ trong phòng đi ra, còn cố tình đụng phải bả vai Thẩm Vĩnh Đức một cái: “Tôi đi đây, nếu để cho ông cụ nhà họ Chiến chờ mãi, coi chừng người ta sẽ nói ông không biết dạy con đấy.”
Thẩm Vĩnh Đức tức giận đến muốn sốc hông: “Khụ, khụ khụ…Mẹ mày!”
Thẩm Lê mặc một chiếc váy hoa nhí cổ lật màu trắng, dáng người tuyệt đẹp được kế thừa từ Khương Thư Lan, chậm rãi đi ra từ ngõ nhỏ.
Cảnh vệ viên kính lễ với cô: “Đồng chí Thẩm Lê, lão thủ trưởng cố ý để cho tôi tới đây dẫn đường, mời ngài đi theo tôi.”
Chiến Dật Hiên cố ý sáng sớm lại đây, vì vậy đã thấy được cảnh vệ viên của ông cụ Chiến đi theo bên cạnh Thẩm Lê.
Mí mắt hắn ta giật giật, tay phải nắm thành đấm, đấm một quyền vào trong không khí.
Thẩm Lê có chút bất ngờ: “Đồng chí cảnh vệ, tôi có thể hỏi một chút, lý do vì sao lão thủ trưởng muốn gặp tôi được không?”
Cảnh vệ viên đứng thẳng tắp giống như cột điện: “Mấy ngày nay lão thủ trưởng bị tái phát bệnh đau đầu, nghe nói đồng chí Thẩm Lê trước đây từng học qua trung y, không biết ngài có thể bắt mạch cho ngài ấy được không?”
Thẩm Lê hiểu rõ, chỉ sợ là ông cụ đã biết chuyện cô băng bó cho Chiến Cảnh Hoài rồi.
Không biết hôm nay ông cụ đau đầu là thật, hay là thử.
Thẩm Vĩnh Đức ghét bỏ nói: “Còn ở nơi này lề mề làm cái gì, lúc tới đó phải nói tốt cho em gái của cô đó. Nếu hôm nay cô dám làm cho tôi mất mặt, chờ tới khi cô trở về, coi chừng tôi đánh chết cô.”
Ban đầu ông ta đang ở nhà máy thì nghe nói cảnh vệ của ông cụ Chiến đến nhà ông ta. Vì vậy ông ta chạy từ chỗ 28 Đại Giang về tới đây, bàn đạp đều sắp bốc cháy, mới có thể về kịp.
“Ông cụ nhà họ Chiến không phải là người mà ai cũng có thể gặp được. Lúc tới chỗ của ngày ấy, nên bưng trà thì bưng trà, nên đổ nước thì đổ nước, nếu người ta đứng thì cô cũng không được ngồi, có nghe hay không!”
Thẩm Lê liếc nhìn ông ta một cái: “Nếu ông không yên tâm thì cứ đi cùng tôi đi.”
Nói xong, cô lại dừng một chút: “Chỉ tiếc là, ông cụ Chiến cũng không có mời ông đến!”
Thẩm Vĩnh Đức hít sâu một hơi, nhịn xuống ý định muốn tát cho cô một bạt tai.
Yết hầu ông ta căng chặt, đôi mắt giận dữ trợn lên: “Nếu cô dám nói lung tung, tôi sẽ ——!”
Thẩm Lê lạnh lùng nói: “Ông sẽ đánh chết tôi.”
Nhìn đi, đúng là lời đe dọa không có một chút uy hiếp nào.
Cũng không phải là cô chưa từng chết qua, vậy mà còn dám doạ hay sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là đời trước, cô cũng không phải chết vì mấy lời hù dọa này.
Lúc Thẩm Lê bước từ trong phòng đi ra, còn cố tình đụng phải bả vai Thẩm Vĩnh Đức một cái: “Tôi đi đây, nếu để cho ông cụ nhà họ Chiến chờ mãi, coi chừng người ta sẽ nói ông không biết dạy con đấy.”
Thẩm Vĩnh Đức tức giận đến muốn sốc hông: “Khụ, khụ khụ…Mẹ mày!”
Thẩm Lê mặc một chiếc váy hoa nhí cổ lật màu trắng, dáng người tuyệt đẹp được kế thừa từ Khương Thư Lan, chậm rãi đi ra từ ngõ nhỏ.
Cảnh vệ viên kính lễ với cô: “Đồng chí Thẩm Lê, lão thủ trưởng cố ý để cho tôi tới đây dẫn đường, mời ngài đi theo tôi.”
Chiến Dật Hiên cố ý sáng sớm lại đây, vì vậy đã thấy được cảnh vệ viên của ông cụ Chiến đi theo bên cạnh Thẩm Lê.
Mí mắt hắn ta giật giật, tay phải nắm thành đấm, đấm một quyền vào trong không khí.
Thẩm Lê có chút bất ngờ: “Đồng chí cảnh vệ, tôi có thể hỏi một chút, lý do vì sao lão thủ trưởng muốn gặp tôi được không?”
Cảnh vệ viên đứng thẳng tắp giống như cột điện: “Mấy ngày nay lão thủ trưởng bị tái phát bệnh đau đầu, nghe nói đồng chí Thẩm Lê trước đây từng học qua trung y, không biết ngài có thể bắt mạch cho ngài ấy được không?”
Thẩm Lê hiểu rõ, chỉ sợ là ông cụ đã biết chuyện cô băng bó cho Chiến Cảnh Hoài rồi.
Không biết hôm nay ông cụ đau đầu là thật, hay là thử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro