Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Phải Giữ Khoảng...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chiến Dật Hiên ở phía sau cũng vội vàng đuổi theo: “Lê Lê, em muốn đi đến nhà họ Chiến sao? Trùng hợp là hôm nay anh cũng đến thăm ông cố, hẳn là em không biết đường đến đó, để anh đưa em qua.”
Hắn ta nhìn thoáng qua cảnh vệ viên: “Anh không cần đi theo đâu, tôi đưa Lê Lê qua đó là được.”
Cảnh vệ viên vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận: “Lão thủ trưởng đã phân phó tôi! Tôi phải tự mình đưa đồng chí Thẩm Lê đến đó, để tránh việc có cóc ghẻ mơ ước đến!”
Chiến Dật Hiên: “…?”
Này là đang mắng ai đấy? Mắng cũng thâm thật!
“Lê Lê, nghe nói là hoa ở sau núi đã nở hết rồi, chiều nay anh dẫn em đi xem biển hoa nhé, đồ ăn vặt anh cũng đều đã mua xong, là nước ngọt vị cam mà em thích nhất, nếu em đi thì nói với anh, buổi chiều anh sẽ lái xe tới đón em.”
Từ đầu đến đuôi Thẩm Lê cũng không thèm để ý, lúc Chiến Dật Hiên đi đến bên cạnh, cô sẽ đổi sang một hướng khác.
Khi hắn ta đến gần, cô lại đổi trở về.
Cứ lặp lại như thế, cuối cùng cô cũng cảm thấy phiền.
“Tôi không đi, chỗ nào cũng không đi, tôi không muốn đi xem biển hoa gì cả, thời gian của đại thiếu gia như anh rất quý giá, nên không cần lãng phí ở trên người tôi đâu.”
Thần sắc Chiến Dật Hiên ảm đạm, hắn ta nắm chặt tay.
Thấy Thẩm Lê vừa đi xa hai bước, hắn ta lại lập tức đuổi theo: “Lê Lê, kể cả em muốn đi gặp ông cố, thì cũng đừng để cho chú nhỏ của anh nhìn thấy, em cũng biết đó, người như chú ấy ngày thường ghét nhất chính là người khác phái ngoại trừ người trong lòng của mình.”
Những lời này Thẩm Lê đã nghe đến độ lỗ tai đều sắp mọc một cái kén rồi.
Cô dừng lại bước chân, không thể nhịn được nữa: “Anh ấy thích dạng người như thế nào thì có quan hệ gì với tôi sao? Tôi cũng không thể chọc mù đôi mắt của anh ấy được, như vậy thì làm sao có thể bảo đảm anh ấy không nhìn thấy tôi được?”
“Người như anh kỳ lạ thật đấy, nếu không có chuyện gì thì nhanh chóng đi đi!”
Sự chán ghét của cô đối với Chiến Dật Hiên đã đạt tới mức độ ngay cả sinh lý cũng bị tác động.
Mỗi khi nhìn thấy gương mặt này của hắn ta thì liền nhịn không được mà muốn tát cho hai cái.
Để cho hắn ta rời đi sớm một chút, điều đó hoàn toàn là xuất phát từ việc suy nghĩ đến an toàn của người thân.
Chiến Dật Hiên không cam lòng, hắn ta đứng ở tại chỗ nói: “Lê Lê, anh không có ý khác, rốt cuộc thì, em và chú nhỏ có hôn ước với nhau, chú ấy chắc chắn cũng sẽ lo lắng cho người mình thích khi người đó nhìn thấy hai người gặp mặt nhau, đến lúc đó nếu tạo thành hiểu lầm, chú ấy không thể nhịn được mà giận chó đánh mèo với em.”
Chiến Dật Hiên ở phía sau cũng vội vàng đuổi theo: “Lê Lê, em muốn đi đến nhà họ Chiến sao? Trùng hợp là hôm nay anh cũng đến thăm ông cố, hẳn là em không biết đường đến đó, để anh đưa em qua.”
Hắn ta nhìn thoáng qua cảnh vệ viên: “Anh không cần đi theo đâu, tôi đưa Lê Lê qua đó là được.”
Cảnh vệ viên vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận: “Lão thủ trưởng đã phân phó tôi! Tôi phải tự mình đưa đồng chí Thẩm Lê đến đó, để tránh việc có cóc ghẻ mơ ước đến!”
Chiến Dật Hiên: “…?”
Này là đang mắng ai đấy? Mắng cũng thâm thật!
“Lê Lê, nghe nói là hoa ở sau núi đã nở hết rồi, chiều nay anh dẫn em đi xem biển hoa nhé, đồ ăn vặt anh cũng đều đã mua xong, là nước ngọt vị cam mà em thích nhất, nếu em đi thì nói với anh, buổi chiều anh sẽ lái xe tới đón em.”
Từ đầu đến đuôi Thẩm Lê cũng không thèm để ý, lúc Chiến Dật Hiên đi đến bên cạnh, cô sẽ đổi sang một hướng khác.
Khi hắn ta đến gần, cô lại đổi trở về.
Cứ lặp lại như thế, cuối cùng cô cũng cảm thấy phiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi không đi, chỗ nào cũng không đi, tôi không muốn đi xem biển hoa gì cả, thời gian của đại thiếu gia như anh rất quý giá, nên không cần lãng phí ở trên người tôi đâu.”
Thần sắc Chiến Dật Hiên ảm đạm, hắn ta nắm chặt tay.
Thấy Thẩm Lê vừa đi xa hai bước, hắn ta lại lập tức đuổi theo: “Lê Lê, kể cả em muốn đi gặp ông cố, thì cũng đừng để cho chú nhỏ của anh nhìn thấy, em cũng biết đó, người như chú ấy ngày thường ghét nhất chính là người khác phái ngoại trừ người trong lòng của mình.”
Những lời này Thẩm Lê đã nghe đến độ lỗ tai đều sắp mọc một cái kén rồi.
Cô dừng lại bước chân, không thể nhịn được nữa: “Anh ấy thích dạng người như thế nào thì có quan hệ gì với tôi sao? Tôi cũng không thể chọc mù đôi mắt của anh ấy được, như vậy thì làm sao có thể bảo đảm anh ấy không nhìn thấy tôi được?”
“Người như anh kỳ lạ thật đấy, nếu không có chuyện gì thì nhanh chóng đi đi!”
Sự chán ghét của cô đối với Chiến Dật Hiên đã đạt tới mức độ ngay cả sinh lý cũng bị tác động.
Mỗi khi nhìn thấy gương mặt này của hắn ta thì liền nhịn không được mà muốn tát cho hai cái.
Để cho hắn ta rời đi sớm một chút, điều đó hoàn toàn là xuất phát từ việc suy nghĩ đến an toàn của người thân.
Chiến Dật Hiên không cam lòng, hắn ta đứng ở tại chỗ nói: “Lê Lê, anh không có ý khác, rốt cuộc thì, em và chú nhỏ có hôn ước với nhau, chú ấy chắc chắn cũng sẽ lo lắng cho người mình thích khi người đó nhìn thấy hai người gặp mặt nhau, đến lúc đó nếu tạo thành hiểu lầm, chú ấy không thể nhịn được mà giận chó đánh mèo với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro