Chương 12
Chỉ Cật Nhất Uyển Phạn A
2024-07-23 02:38:58
12.
Bởi vì tôi thường rất bận rộn với việc vẽ tranh nên tôi và Lâm Tri Dữ sẽ ra ngoài chơi cùng nhau vào cuối tuần.
“Tới nơi rồi, anh quay về đi.” Tôi buông tay Lâm Tri Dữ ra.
Lúc này, Lâm Quân Trạch tình cờ đang từ cổng trường đi ra, nhìn thấy hành động của chúng tôi, cậu ta chợt sững sờ trong giây lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu ta nặn ra một nụ cười chào hỏi với tôi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại: “Đây là Lâm Quân Trạch, chủ tịch câu lạc bộ của em.”
Lâm Tri Dữ vòng tay qua eo tôi, cười tượng trưng: “Tôi là Lâm Tri Dữ.”
Lâm Quân Trạch lướt nhanh qua cánh tay đang đặt trên eo của Hạ Đinh Vãn, cười nói: “Tôi không quấy rầy hai người nữa, đi trước đây.”
Nhìn theo bóng cậu ta đi xa dần, Lâm Tri Dữ thấp giọng nói: “Hình như là anh ta và em cùng nhau đi ăn lẩu phải không?”
Tôi thấy buồn cười trước vẻ ghen tuông của anh: “Lần đó em mời cậu ta đi ăn tối vì cậu ta đã dạy kèm môn toán cho em thôi mà”.
Lâm Tri Dữ nghe thấy vậy thì sắc mặt tối sầm: “Sau này có gì không biết thì tới hỏi anh.”
Tôi mím môi mỉm cười, siết chặt tay anh: “Được rồi mà.”
……
Vài tuần sau, trận đấu bóng rổ thường niên lại bắt đầu, với tư cách là đội chủ nhà, trường chúng tôi phát động cuộc thi bóng rổ và mời các trường khác tới tham gia.
Ngô Gia phàn nàn: “Rõ ràng là kĩ năng bóng rổ của trường ta rất kém, mà tại sao lại thích tổ chức các trận bóng rổ đến vậy cơ chứ?”
Tôi mỉm cười nhẹ, “Có lẽ do đó là…truyền thống của trường chúng ta chăng?”
Lâm Tri Dữ đương nhiên sẽ tham gia cuộc thi này, anh ấy còn đặc biệt yêu cầu tôi: “Em đến xem trận đấu của anh chứ.”
“Em sẽ đến mà, anh yên tâm đi.”
Tôi dần dần nhận ra rằng anh ấy ngày càng dính người, mà sự tương phản này cũng khiến tôi thích thú.
Sau vài trận đấu thì trường chúng tôi cũng đã sớm bị loại rồi, cho nên càng về sau cũng chẳng còn ai có hứng thú tới xem nữa.
Hôm đấu chung kết, vì là trận đấu buổi sáng nên các bạn cùng phòng của tôi không thể dậy nổi, vậy nên bọn họ không đi.
Tôi ra ngoài có hơi vội vã, ăn một miếng bánh mì nướng rồi đi ra ngoài luôn.
Cuối cùng khi đến sân bóng rổ, tôi cảm thấy bụng hơi đau chút, nhưng tôi không quan tâm lắm.
Khi hai bên bước vào đấu trường, Lâm Tri Dữ nhìn tôi với nụ cười trên môi.
Tôi làm khẩu hình “Cố lên” với anh, khóe miệng anh hơi cong lên.
Thời gian trôi qua, sang hiệp hai, trận đấu cũng bước vào giai đoạn gay cấn.
Tôi cảm thấy cơn đau ở bụng ngày càng nặng hơn.
Những ngón tay mà tôi nắm chặt lại đến trắng bệch, trán bắt đầu đổ mồ hôi, tôi hít một hơi thật sâu.
Nhìn Lâm Tri Dữ vẫn đang tập trung phòng thủ trên sân, tôi lặng lẽ rời khỏi khán phòng.
Vừa bước ra hành lang, tôi không khỏi ngồi thụp xuống để giảm bớt cơn đau.
"Đinh Vãn?! Cậu sao vậy?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước.
Tôi nhìn lên thấy Lâm Quân Trạch đang chạy về phía tôi.
Tôi che bụng, chậm rãi đứng dậy nói: “Không sao đâu, tôi chỉ hơi đau bụng mà thôi.”
Lâm Quân Trạch đỡ tôi, nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi, nghiêm túc nói: “Đến bệnh viện đi.”
Với giọng điệu không còn gì để nghi ngờ gì của cậu ta, tôi chỉ còn cách thỏa hiệp.
Bởi vì tôi thường rất bận rộn với việc vẽ tranh nên tôi và Lâm Tri Dữ sẽ ra ngoài chơi cùng nhau vào cuối tuần.
“Tới nơi rồi, anh quay về đi.” Tôi buông tay Lâm Tri Dữ ra.
Lúc này, Lâm Quân Trạch tình cờ đang từ cổng trường đi ra, nhìn thấy hành động của chúng tôi, cậu ta chợt sững sờ trong giây lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu ta nặn ra một nụ cười chào hỏi với tôi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại: “Đây là Lâm Quân Trạch, chủ tịch câu lạc bộ của em.”
Lâm Tri Dữ vòng tay qua eo tôi, cười tượng trưng: “Tôi là Lâm Tri Dữ.”
Lâm Quân Trạch lướt nhanh qua cánh tay đang đặt trên eo của Hạ Đinh Vãn, cười nói: “Tôi không quấy rầy hai người nữa, đi trước đây.”
Nhìn theo bóng cậu ta đi xa dần, Lâm Tri Dữ thấp giọng nói: “Hình như là anh ta và em cùng nhau đi ăn lẩu phải không?”
Tôi thấy buồn cười trước vẻ ghen tuông của anh: “Lần đó em mời cậu ta đi ăn tối vì cậu ta đã dạy kèm môn toán cho em thôi mà”.
Lâm Tri Dữ nghe thấy vậy thì sắc mặt tối sầm: “Sau này có gì không biết thì tới hỏi anh.”
Tôi mím môi mỉm cười, siết chặt tay anh: “Được rồi mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
Vài tuần sau, trận đấu bóng rổ thường niên lại bắt đầu, với tư cách là đội chủ nhà, trường chúng tôi phát động cuộc thi bóng rổ và mời các trường khác tới tham gia.
Ngô Gia phàn nàn: “Rõ ràng là kĩ năng bóng rổ của trường ta rất kém, mà tại sao lại thích tổ chức các trận bóng rổ đến vậy cơ chứ?”
Tôi mỉm cười nhẹ, “Có lẽ do đó là…truyền thống của trường chúng ta chăng?”
Lâm Tri Dữ đương nhiên sẽ tham gia cuộc thi này, anh ấy còn đặc biệt yêu cầu tôi: “Em đến xem trận đấu của anh chứ.”
“Em sẽ đến mà, anh yên tâm đi.”
Tôi dần dần nhận ra rằng anh ấy ngày càng dính người, mà sự tương phản này cũng khiến tôi thích thú.
Sau vài trận đấu thì trường chúng tôi cũng đã sớm bị loại rồi, cho nên càng về sau cũng chẳng còn ai có hứng thú tới xem nữa.
Hôm đấu chung kết, vì là trận đấu buổi sáng nên các bạn cùng phòng của tôi không thể dậy nổi, vậy nên bọn họ không đi.
Tôi ra ngoài có hơi vội vã, ăn một miếng bánh mì nướng rồi đi ra ngoài luôn.
Cuối cùng khi đến sân bóng rổ, tôi cảm thấy bụng hơi đau chút, nhưng tôi không quan tâm lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi hai bên bước vào đấu trường, Lâm Tri Dữ nhìn tôi với nụ cười trên môi.
Tôi làm khẩu hình “Cố lên” với anh, khóe miệng anh hơi cong lên.
Thời gian trôi qua, sang hiệp hai, trận đấu cũng bước vào giai đoạn gay cấn.
Tôi cảm thấy cơn đau ở bụng ngày càng nặng hơn.
Những ngón tay mà tôi nắm chặt lại đến trắng bệch, trán bắt đầu đổ mồ hôi, tôi hít một hơi thật sâu.
Nhìn Lâm Tri Dữ vẫn đang tập trung phòng thủ trên sân, tôi lặng lẽ rời khỏi khán phòng.
Vừa bước ra hành lang, tôi không khỏi ngồi thụp xuống để giảm bớt cơn đau.
"Đinh Vãn?! Cậu sao vậy?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước.
Tôi nhìn lên thấy Lâm Quân Trạch đang chạy về phía tôi.
Tôi che bụng, chậm rãi đứng dậy nói: “Không sao đâu, tôi chỉ hơi đau bụng mà thôi.”
Lâm Quân Trạch đỡ tôi, nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi, nghiêm túc nói: “Đến bệnh viện đi.”
Với giọng điệu không còn gì để nghi ngờ gì của cậu ta, tôi chỉ còn cách thỏa hiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro