Chương 13
Chỉ Cật Nhất Uyển Phạn A
2024-07-23 02:38:58
13.
Tại bệnh viện.
Tôi đang nằm trên ghế để truyền nước.
“Dạ dày khó chịu như vậy mà sao cậu không chịu ăn sáng?” Lâm Quân Trạch đưa cho tôi một cốc nước nóng.
“Có lẽ do gần đây ăn uống không theo quy luật.” Tôi nhận lấy cốc nước.
“Cậu thấy đỡ hơn chưa?” Cậu ta hỏi với ánh mắt lo lắng.
“Hiện giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, hôm nay đã làm phiền cậu rồi, tôi truyền nước xong là có thể tự về được.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Lâm Quân Trạch không nói thêm gì nữa, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Tôi nhìn đồng hồ, thấy rằng trận đấu của Lâm Tri Dữ đã kết thúc.
Tôi nhanh chóng nhắn tin cho anh, sợ anh lo lắng nên vẫn chưa giải thích lý do thực sự cho anh biết.
“Đột nhiên em có việc nên về trước, anh đấu xong rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe nha.”
Tôi cất điện thoại, tựa người vào ghế, chuẩn bị chợp mắt một lúc.
Mơ hồ cảm thấy như có ai đó đang ngồi cạnh mình.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, thấy chai truyền đã gần hết, tôi định yêu cầu y tá rút kim truyền ra.
Người bên cạnh tôi đã đi ra ngoài: "Xin chào, chai chuyền của chúng tôi bên này đã hết rồi."
Sau khi nhìn rõ bóng dáng đó, tôi ngạc nhiên nhìn anh và hỏi: "Anh tới từ khi nào vậy?"
Lâm Tri Dữ bình tĩnh đáp: “Thi đấu xong thì tới.”
Anh vẫn đang mặc áo thi đấu, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, tôi biết anh nhất định là đang tức giận.
Anh nhìn y tá rút kim tiêm ra khỏi người tôi mà không nói một lời, khi vừa rút kim ra, lông mày anh bất giác nhíu lại.
“Em vào nhà vệ sinh một chút” Tôi đứng dậy nói.
“Được” Anh cầm túi xách của tôi rồi đứng ở góc chờ tôi.
……
Lâm Tri Dữ đã ghi điểm cuối cùng và trận đấu đã kết thúc, anh vô thức tìm kiếm bóng dáng Hạ Đinh Vãn trên khán đài, nhưng chiếc ghế ban đầu giờ đã trống không.
Đồng đội bên cạnh vỗ vỗ anh: "Đang nhìn cái gì vậy? Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn mừng nhé?"
Lâm Tri Dữ mỉm cười và trả lời: "Không được rồi, tôi còn có việc phải làm. Mọi người cứ chơi cho vui nhé."
Anh đi đến cửa hội trường, nhìn đám người đang đi ra, lại kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, xác nhận không có tin tức gì từ Hạ Đinh Vãn, anh bèn đứng ở cửa đợi một lát.
Đột nhiên anh nhìn thấy một người trong đám đông ban nãy vừa ngồi cạnh Hạ Đinh Vãn.
Anh vội vàng bước tới: “Cậu có biết cô gái vừa ngồi cạnh cậu đã đi đâu rồi không?”
Người đó suy nghĩ một chút: "Ồ, ý cậu là Hạ Đinh Vãn à? Vừa rồi cô ấy có vẻ hơi khó chịu nên đã cùng bạn trai rời đi rồi."
Lâm Tri Dữ nghe vậy, thái dương giật giật: "Bạn trai?"
Người đó liếc nhìn bộ đồng phục bóng rổ của anh rồi nói: "Hầu hết mọi người trong trường chúng tôi đều biết Hạ Đinh Vãn. Cô ấy đã có bạn trai rồi, cậu nên từ bỏ đi thì hơn."
Lâm Tri Dữ bình tĩnh lại: “Cậu có biết nên đến bệnh viện nào không?”
Người đó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Gần trường chúng tôi có một bệnh viện, hẳn là bệnh viện thành phố A.”
"Được thôi, cảm ơn bạn"
Khi đến bệnh viện, anh tình cờ nhìn thấy Lâm Quân Trạch đang đi ra.
"Cậu đến rồi à. Đinh Vãn đang truyền dịch ở tầng ba bên kia. Cô ấy không sao đâu, chỉ là đau bụng thôi." Lâm Quân Trạch bước về phía anh nói.
Lâm Tri Dữ vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn ép ra vài chữ "Cảm ơn"
Nói xong anh bước lên lầu, vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Đinh Vãn sắc mặt tái nhợt đang dựa vào ghế.
Làn da trắng ngần vốn có bây giờ không còn chút huyết sắc, tương phản với mái tóc đen tuyền, tạo nên một vẻ đẹp tan vỡ.
Phần lớn sự tức giận của anh biến mất ngay lập tức, anh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của cô, cau mày lại, lẳng lặng cất điện thoại đi.
……
Tôi từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Lâm Tri Dữ đang ôm túi của tôi đứng đối diện với cửa sổ.
Anh nghe thấy tiếng động thì quay lại, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, lông mày và ánh mắt đều đầy vẻ lạnh lùng.
Tôi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Em sợ anh lo lắng nên mới không nói cho anh biết.”
Không nói lấy một lời, anh sải bước dài đi về phía tôi, vòng đôi tay to lớn ôm lấy eo tôi rồi đi về phía cầu thang.
Tôi tựa vào tường, cảm thấy hơi ớn lạnh.
Anh ấy dựa sát vào tôi, đôi mắt đen sâu thẳm, “Người trong trường em nói với anh rằng em đã bỏ đi cùng bạn trai rồi.”
Tôi sửng sốt: “Hả?”
Anh lạnh lùng nói: “Chính là Lâm Quân Trạch.”
Tôi bất lực nói: “Chắc là vì tin đồn trước đây… nói rằng em và cậu ta ở bên nhau.”
Tôi nghiêm túc nhìn anh "Nhưng thực sự giữa bọn em chẳng có gì cả"
Lời còn chưa dứt, miệng tôi đã bị chặn lại.
Nụ hôn của anh vừa thô bạo lại vừa cẩn trọng.
Sau khi buông tôi ra, tôi khẽ thở dốc, anh vén một bên tóc tôi lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn, hơi thở của anh phả vào da thịt tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy đau nhức, không khỏi rít lên.
Anh mủi lòng và thì thầm vào tai tôi: "Sau này đừng làm thế nữa. Nếu em cảm thấy khó chịu thì hãy tìm anh, chứ đừng tìm người khác".
Tôi tựa đầu vào ngực anh: “Anh đang thi đấu… em sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Anh vuốt ve vết cắn, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là trận đấu thôi mà.”
“Vốn dĩ anh chơi bóng rổ là vì em đó, bởi vì em đã từng nói rằng em thích những chàng trai chơi bóng rổ.”
Tại bệnh viện.
Tôi đang nằm trên ghế để truyền nước.
“Dạ dày khó chịu như vậy mà sao cậu không chịu ăn sáng?” Lâm Quân Trạch đưa cho tôi một cốc nước nóng.
“Có lẽ do gần đây ăn uống không theo quy luật.” Tôi nhận lấy cốc nước.
“Cậu thấy đỡ hơn chưa?” Cậu ta hỏi với ánh mắt lo lắng.
“Hiện giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, hôm nay đã làm phiền cậu rồi, tôi truyền nước xong là có thể tự về được.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Lâm Quân Trạch không nói thêm gì nữa, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Tôi nhìn đồng hồ, thấy rằng trận đấu của Lâm Tri Dữ đã kết thúc.
Tôi nhanh chóng nhắn tin cho anh, sợ anh lo lắng nên vẫn chưa giải thích lý do thực sự cho anh biết.
“Đột nhiên em có việc nên về trước, anh đấu xong rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe nha.”
Tôi cất điện thoại, tựa người vào ghế, chuẩn bị chợp mắt một lúc.
Mơ hồ cảm thấy như có ai đó đang ngồi cạnh mình.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, thấy chai truyền đã gần hết, tôi định yêu cầu y tá rút kim truyền ra.
Người bên cạnh tôi đã đi ra ngoài: "Xin chào, chai chuyền của chúng tôi bên này đã hết rồi."
Sau khi nhìn rõ bóng dáng đó, tôi ngạc nhiên nhìn anh và hỏi: "Anh tới từ khi nào vậy?"
Lâm Tri Dữ bình tĩnh đáp: “Thi đấu xong thì tới.”
Anh vẫn đang mặc áo thi đấu, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, tôi biết anh nhất định là đang tức giận.
Anh nhìn y tá rút kim tiêm ra khỏi người tôi mà không nói một lời, khi vừa rút kim ra, lông mày anh bất giác nhíu lại.
“Em vào nhà vệ sinh một chút” Tôi đứng dậy nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được” Anh cầm túi xách của tôi rồi đứng ở góc chờ tôi.
……
Lâm Tri Dữ đã ghi điểm cuối cùng và trận đấu đã kết thúc, anh vô thức tìm kiếm bóng dáng Hạ Đinh Vãn trên khán đài, nhưng chiếc ghế ban đầu giờ đã trống không.
Đồng đội bên cạnh vỗ vỗ anh: "Đang nhìn cái gì vậy? Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn mừng nhé?"
Lâm Tri Dữ mỉm cười và trả lời: "Không được rồi, tôi còn có việc phải làm. Mọi người cứ chơi cho vui nhé."
Anh đi đến cửa hội trường, nhìn đám người đang đi ra, lại kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, xác nhận không có tin tức gì từ Hạ Đinh Vãn, anh bèn đứng ở cửa đợi một lát.
Đột nhiên anh nhìn thấy một người trong đám đông ban nãy vừa ngồi cạnh Hạ Đinh Vãn.
Anh vội vàng bước tới: “Cậu có biết cô gái vừa ngồi cạnh cậu đã đi đâu rồi không?”
Người đó suy nghĩ một chút: "Ồ, ý cậu là Hạ Đinh Vãn à? Vừa rồi cô ấy có vẻ hơi khó chịu nên đã cùng bạn trai rời đi rồi."
Lâm Tri Dữ nghe vậy, thái dương giật giật: "Bạn trai?"
Người đó liếc nhìn bộ đồng phục bóng rổ của anh rồi nói: "Hầu hết mọi người trong trường chúng tôi đều biết Hạ Đinh Vãn. Cô ấy đã có bạn trai rồi, cậu nên từ bỏ đi thì hơn."
Lâm Tri Dữ bình tĩnh lại: “Cậu có biết nên đến bệnh viện nào không?”
Người đó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Gần trường chúng tôi có một bệnh viện, hẳn là bệnh viện thành phố A.”
"Được thôi, cảm ơn bạn"
Khi đến bệnh viện, anh tình cờ nhìn thấy Lâm Quân Trạch đang đi ra.
"Cậu đến rồi à. Đinh Vãn đang truyền dịch ở tầng ba bên kia. Cô ấy không sao đâu, chỉ là đau bụng thôi." Lâm Quân Trạch bước về phía anh nói.
Lâm Tri Dữ vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn ép ra vài chữ "Cảm ơn"
Nói xong anh bước lên lầu, vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Đinh Vãn sắc mặt tái nhợt đang dựa vào ghế.
Làn da trắng ngần vốn có bây giờ không còn chút huyết sắc, tương phản với mái tóc đen tuyền, tạo nên một vẻ đẹp tan vỡ.
Phần lớn sự tức giận của anh biến mất ngay lập tức, anh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của cô, cau mày lại, lẳng lặng cất điện thoại đi.
……
Tôi từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Lâm Tri Dữ đang ôm túi của tôi đứng đối diện với cửa sổ.
Anh nghe thấy tiếng động thì quay lại, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, lông mày và ánh mắt đều đầy vẻ lạnh lùng.
Tôi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Em sợ anh lo lắng nên mới không nói cho anh biết.”
Không nói lấy một lời, anh sải bước dài đi về phía tôi, vòng đôi tay to lớn ôm lấy eo tôi rồi đi về phía cầu thang.
Tôi tựa vào tường, cảm thấy hơi ớn lạnh.
Anh ấy dựa sát vào tôi, đôi mắt đen sâu thẳm, “Người trong trường em nói với anh rằng em đã bỏ đi cùng bạn trai rồi.”
Tôi sửng sốt: “Hả?”
Anh lạnh lùng nói: “Chính là Lâm Quân Trạch.”
Tôi bất lực nói: “Chắc là vì tin đồn trước đây… nói rằng em và cậu ta ở bên nhau.”
Tôi nghiêm túc nhìn anh "Nhưng thực sự giữa bọn em chẳng có gì cả"
Lời còn chưa dứt, miệng tôi đã bị chặn lại.
Nụ hôn của anh vừa thô bạo lại vừa cẩn trọng.
Sau khi buông tôi ra, tôi khẽ thở dốc, anh vén một bên tóc tôi lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn, hơi thở của anh phả vào da thịt tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy đau nhức, không khỏi rít lên.
Anh mủi lòng và thì thầm vào tai tôi: "Sau này đừng làm thế nữa. Nếu em cảm thấy khó chịu thì hãy tìm anh, chứ đừng tìm người khác".
Tôi tựa đầu vào ngực anh: “Anh đang thi đấu… em sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Anh vuốt ve vết cắn, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là trận đấu thôi mà.”
“Vốn dĩ anh chơi bóng rổ là vì em đó, bởi vì em đã từng nói rằng em thích những chàng trai chơi bóng rổ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro