Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Cô Ấy Có Màu Sắ...
2024-11-14 15:34:45
Editor: Lập Lòe
Thế nhưng... năm đó Cố Chính Đức nhận tội thay bà ta, những người bên trong vòng tròn thượng lưu đều biết chuyện này, kém chút nữa đã bị tiết lộ ra ngoài, là mẹ phải quỳ xuống cầu xin, cha của bà ta mới đồng ý dùng mối quan hệ để dàn xếp mọi chuyện.
Nhưng dù cho có tránh được cảnh tù tội, bà ta cũng bị giới thượng lưu hắt hủi bởi vì vụ việc này, lại thêm việc có quan hệ mờ ám với người đã có gia đình, bà ta bị cha trục xuất ra khỏi gia môn.
Những năm này, bà ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, đập nồi dìm thuyền, đem chính mình đóng gói thành hình ảnh một nữ nhân chung tình không rời không bỏ Cố Chính Đức, suốt mười mấy năm không quản nắng mưa đến thăm ông ta.
Lại ngăn chặn vợ cũ và con gái của Cố Chính Đức đến thăm, giống như từ đầu đến cuối Cố Chính Đức chỉ thuộc về một mình bà ta, bọn họ liền là một đôi, như thế mới dần dần khôi phục được một chút xíu hình tượng và thanh danh của mình.
Trong giới thượng lưu, người ta bắt đầu có cái nhìn tốt hơn về bà ta, mà bà ta cũng dần có thể trở lại tham gia một số yến hội nhỏ, phụ thân đối với bà ta cũng có sắc mặt tốt, đối với bà ta có mấy phần thương tiếc, anh trai cũng nguyện ý để con trai mình tiếp xúc với bà ta, giúp bà ta giữ thể diện.
Thậm chí những người đàn ông quyền cao chức trọng kia cũng tán thưởng bà ta vì tình cảm sâu đậm, không rời không bỏ.
Đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm như vậy, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc!
Huống hồ, nếu không gả cho Cố Chính Đức, còn có gia đình danh giá nào muốn cưới bà ta chứ?
Đừng nhìn những nam nhân kia có vẻ thưởng thức sự thâm tình của bà ta, đối với bà ta có mấy phần thương tiếc, nhưng chỉ cần bà ta bỏ rơi Cố Chính Đức, bọn họ sẽ ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Nói trắng ra, giá trị của bà ta nằm ở cái ‘vai diễn’ mà bà ta đang diễn!
May mắn thay đại sư có nói qua, thế đạo sẽ biến đổi, Cố Chính Đức về sau sẽ có một tương lai sáng lạn. Chỉ có gả cho Cố Chính Đức, sử dụng tất cả các tài nguyên mà bà ta có để bồi dưỡng ông ta, đó mới chính là cơ hội duy nhất để bà ta thay đổi số phận!
Đến lúc đó, những chuyện cũ rích năm xưa kia, chẳng phải đều sẽ được kẻ thắng cuộc viết lại sao?
Bà ta vuốt tóc con gái, chỉnh lại ngay ngắn chiếc vòng cổ trên cổ Cung Tĩnh Hàm, thấm thía nói: "Hàm Hàm, con phải biết, tất cả mọi việc mẹ làm đều là vì con, sự chịu đựng và nhẫn nhịn của chúng ta hôm nay là để tương lai có một ngày chúng ta có thể ngẩng cao đầu, nở mày nở mặt."
...
Cố Thu sau khi làm dịu cơn đau ở cổ tay, cánh tay cũng ngừng run rẩy, liền bắt đầu đánh quyền.
Mặc dù nơi này không có linh khí để cô hấp thu, nhưng đánh quyền có thể khiến linh khí trong cơ thể cô lưu thông nhanh chóng, điều này cũng rất có lợi cho cô.
Lúc này lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thỏ con nhảy qua, nhìn qua mắt mèo rồi kêu lên "chít chít." Là cái người xấu đáng ghét kia.
Cố Thu bây giờ đã có thể nghe hiểu đơn giản tiếng kêu của thỏ con, nói: "Không cần để ý tới."
Cô tiếp tục đánh quyền, không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhưng tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng, giữa chừng có ngừng lại một lúc, sau đó tiếng gõ nặng nề hơn, gần như là đang đập cửa: "Cố Thu, mở cửa, chúng ta nói chuyện."
Cố Thu: "..."
Lời này nghe thực sự khó chịu, chẳng quen biết gì nhau, có chuyện gì đáng nói chứ? Nói như thể họ rất thân thuộc vậy.
Bất quá anh ta đã biết tên cô rồi.
Cố Thu cũng không bất ngờ, trào phúng nghĩ, người có quyền có thế nha, việc nắm bắt thông tin nhanh nhạy là điều bình thường.
Cố Thu tập xong một bộ quyền, rốt cục cũng dừng lại, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lau khô, sau đó mới ra mở cửa.
Cung Hành mặt lạnh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì vừa tập luyện xong, khuôn mặt của Cố Thu đỏ bừng, tóc bị nước làm ướt, trên mặt rõ ràng không trang điểm, nhưng lông mày lại giống như được tô bằng mực, mặt giống như được đánh phấn hồng, đôi môi giống như thoa son đỏ, làn da giống như được phủ phấn ngọc trai sáng bóng mịn màng.
Như một bức tranh, đậm nhạt hài hòa, cuốn hút lòng người.
Cung Hành cũng coi như gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng giờ khắc này vẫn có chút tắt tiếng.
Đột nhiên anh ta cảm thấy, tất cả những cơn giận trong người đều như được gột rửa, chẳng còn chút lửa giận nào nữa.
Cố Thu không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Ngay cả sự không kiên nhẫn này cũng không khiến người ta tức giận.
Cung Hành không tự chủ được mà dịu giọng, nói: "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?" Nói xong cảm thấy lời này có chút lỗ mãng, vội vàng bổ sung: "Hoặc là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, nói chuyện đàng hoàng."
Đối với loại yêu cầu kỳ lạ không rõ lý do này, Cố Thu chỉ có một câu: "Tay anh không đau nữa?"
Cung Hành cảm thấy bàn tay vừa được chườm đá của mình lại bắt đầu nhói đau, mặt đen lại: "Thực sự, chúng ta nên nói chuyện, tại sao cô lại xuất hiện ở đây, còn nhằm vào Hàm Hàm và cô của tôi, cô đã biết điều gì sao? Tôi khuyên cô không nên lấy trứng chọi đá, điều này không có lợi cho cô."
Cố Thu ngừng lại một chút, mỉm cười: "Ồ? Tôi đã biết cái gì? Tại sao tôi phải lấy trứng chọi đá?"
Thế nhưng... năm đó Cố Chính Đức nhận tội thay bà ta, những người bên trong vòng tròn thượng lưu đều biết chuyện này, kém chút nữa đã bị tiết lộ ra ngoài, là mẹ phải quỳ xuống cầu xin, cha của bà ta mới đồng ý dùng mối quan hệ để dàn xếp mọi chuyện.
Nhưng dù cho có tránh được cảnh tù tội, bà ta cũng bị giới thượng lưu hắt hủi bởi vì vụ việc này, lại thêm việc có quan hệ mờ ám với người đã có gia đình, bà ta bị cha trục xuất ra khỏi gia môn.
Những năm này, bà ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, đập nồi dìm thuyền, đem chính mình đóng gói thành hình ảnh một nữ nhân chung tình không rời không bỏ Cố Chính Đức, suốt mười mấy năm không quản nắng mưa đến thăm ông ta.
Lại ngăn chặn vợ cũ và con gái của Cố Chính Đức đến thăm, giống như từ đầu đến cuối Cố Chính Đức chỉ thuộc về một mình bà ta, bọn họ liền là một đôi, như thế mới dần dần khôi phục được một chút xíu hình tượng và thanh danh của mình.
Trong giới thượng lưu, người ta bắt đầu có cái nhìn tốt hơn về bà ta, mà bà ta cũng dần có thể trở lại tham gia một số yến hội nhỏ, phụ thân đối với bà ta cũng có sắc mặt tốt, đối với bà ta có mấy phần thương tiếc, anh trai cũng nguyện ý để con trai mình tiếp xúc với bà ta, giúp bà ta giữ thể diện.
Thậm chí những người đàn ông quyền cao chức trọng kia cũng tán thưởng bà ta vì tình cảm sâu đậm, không rời không bỏ.
Đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm như vậy, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc!
Huống hồ, nếu không gả cho Cố Chính Đức, còn có gia đình danh giá nào muốn cưới bà ta chứ?
Đừng nhìn những nam nhân kia có vẻ thưởng thức sự thâm tình của bà ta, đối với bà ta có mấy phần thương tiếc, nhưng chỉ cần bà ta bỏ rơi Cố Chính Đức, bọn họ sẽ ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Nói trắng ra, giá trị của bà ta nằm ở cái ‘vai diễn’ mà bà ta đang diễn!
May mắn thay đại sư có nói qua, thế đạo sẽ biến đổi, Cố Chính Đức về sau sẽ có một tương lai sáng lạn. Chỉ có gả cho Cố Chính Đức, sử dụng tất cả các tài nguyên mà bà ta có để bồi dưỡng ông ta, đó mới chính là cơ hội duy nhất để bà ta thay đổi số phận!
Đến lúc đó, những chuyện cũ rích năm xưa kia, chẳng phải đều sẽ được kẻ thắng cuộc viết lại sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta vuốt tóc con gái, chỉnh lại ngay ngắn chiếc vòng cổ trên cổ Cung Tĩnh Hàm, thấm thía nói: "Hàm Hàm, con phải biết, tất cả mọi việc mẹ làm đều là vì con, sự chịu đựng và nhẫn nhịn của chúng ta hôm nay là để tương lai có một ngày chúng ta có thể ngẩng cao đầu, nở mày nở mặt."
...
Cố Thu sau khi làm dịu cơn đau ở cổ tay, cánh tay cũng ngừng run rẩy, liền bắt đầu đánh quyền.
Mặc dù nơi này không có linh khí để cô hấp thu, nhưng đánh quyền có thể khiến linh khí trong cơ thể cô lưu thông nhanh chóng, điều này cũng rất có lợi cho cô.
Lúc này lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thỏ con nhảy qua, nhìn qua mắt mèo rồi kêu lên "chít chít." Là cái người xấu đáng ghét kia.
Cố Thu bây giờ đã có thể nghe hiểu đơn giản tiếng kêu của thỏ con, nói: "Không cần để ý tới."
Cô tiếp tục đánh quyền, không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhưng tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng, giữa chừng có ngừng lại một lúc, sau đó tiếng gõ nặng nề hơn, gần như là đang đập cửa: "Cố Thu, mở cửa, chúng ta nói chuyện."
Cố Thu: "..."
Lời này nghe thực sự khó chịu, chẳng quen biết gì nhau, có chuyện gì đáng nói chứ? Nói như thể họ rất thân thuộc vậy.
Bất quá anh ta đã biết tên cô rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thu cũng không bất ngờ, trào phúng nghĩ, người có quyền có thế nha, việc nắm bắt thông tin nhanh nhạy là điều bình thường.
Cố Thu tập xong một bộ quyền, rốt cục cũng dừng lại, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lau khô, sau đó mới ra mở cửa.
Cung Hành mặt lạnh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì vừa tập luyện xong, khuôn mặt của Cố Thu đỏ bừng, tóc bị nước làm ướt, trên mặt rõ ràng không trang điểm, nhưng lông mày lại giống như được tô bằng mực, mặt giống như được đánh phấn hồng, đôi môi giống như thoa son đỏ, làn da giống như được phủ phấn ngọc trai sáng bóng mịn màng.
Như một bức tranh, đậm nhạt hài hòa, cuốn hút lòng người.
Cung Hành cũng coi như gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng giờ khắc này vẫn có chút tắt tiếng.
Đột nhiên anh ta cảm thấy, tất cả những cơn giận trong người đều như được gột rửa, chẳng còn chút lửa giận nào nữa.
Cố Thu không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Ngay cả sự không kiên nhẫn này cũng không khiến người ta tức giận.
Cung Hành không tự chủ được mà dịu giọng, nói: "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?" Nói xong cảm thấy lời này có chút lỗ mãng, vội vàng bổ sung: "Hoặc là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, nói chuyện đàng hoàng."
Đối với loại yêu cầu kỳ lạ không rõ lý do này, Cố Thu chỉ có một câu: "Tay anh không đau nữa?"
Cung Hành cảm thấy bàn tay vừa được chườm đá của mình lại bắt đầu nhói đau, mặt đen lại: "Thực sự, chúng ta nên nói chuyện, tại sao cô lại xuất hiện ở đây, còn nhằm vào Hàm Hàm và cô của tôi, cô đã biết điều gì sao? Tôi khuyên cô không nên lấy trứng chọi đá, điều này không có lợi cho cô."
Cố Thu ngừng lại một chút, mỉm cười: "Ồ? Tôi đã biết cái gì? Tại sao tôi phải lấy trứng chọi đá?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro